Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

COWBOY KT-26 NGÀY ẤY – BÂY GIỜ



Sau mấy cuộc tìm kiếm bằng điện thoại, nhắn tin và cả những người bạn, cuối cùng Gã Cowboy KT-26 đã lộ diện…
Tuy có phần tư lự hơn theo thời gian và những từng trải trên con đường đời phong ba, song Gã vẫn hiện diện với một phong thái sôi nổi và nhiệt tình như ngày nào. Do điều kiện tác nghiệp không cho phép tốt hơn, chỉ có một buổi diện kiến Gã qua 3 tiếng đồng hồ bằng bát bún thang Hà nội kèm theo ly café nâu đặc quánh làm nôn nao người viết đến tận lúc ra phi trường. Chỉ gửi đến độc giả Blog một số hình ảnh của Gã Cowboy KT-26 cho bài phóng sự nóng lần này.
Hình ảnh của Gã hơn 10 năm trước:

Và hiện tại:

Gã thổ lộ rằng, giờ về Thủ đô rồi, ở môi trường chính trị, cái mũ cowboy gả để lại trong kho lưu trữ, thi thoảng mang ra để nhớ lại một thời tung hoành, giờ chỉ lo chuyện chính trường và vợ con.. Trong vòng 3 giờ , Gã hoài niệm thời giảng đường với một trí nhơ khó tin về thầy, cô và bè bạn. gã lên Blog nghĩ rằng khó ai đoán ra Gã và hứa sẽ thường xuyên liên lạc cũng như tham gia diễn đàn một cách sôi nổi. Mọi người chờ tin Gã.
Cùng với người là một lãnh đạo Ngân hàng, tay này sẽ vào HCM thừ Tư tuần tới, sẽ có một cuộc chém gió mạnh hơn. Mọi người chuẩn bị nhé!

SB NỘI BÀI – NOV 28; 2013 - CHUTI

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

GÃ COWBOY KT-26

Tuần rồi, sáng thứ 7 Café Pearl dưới sảnh, ngồi chém gió với bạn bè, còn được vung tay chuyển vùng áp thấp nhiệt đới sáng phía bạn của những đứa bạn. Đang say xưa với cô em gái đồng hương huyện Nông Cống thì thằng chồng người Ninh Bình nhảy vào đẩy câu chuyện lên thêm phần rôm rả và gần gủi quê hương hơn…

Đang ông ông - tôi tôi, anh anh – em em thì bất chợt như sực tỉnh phân cấp ngôi thứ, thằng chồng người Ninh Bình học Máy Đường Thủy khóa 24 mang chuyện tuổi tác ra kiểm tra. Ừ, thì mình đâu có hòng đành hanh giật mất chức anh của nó đâu mà hắn cứ đề phòng vậy chứ: ‘tôi sinh năm 1967, ở trường là Khóa 26 KTVT”- mình thật thà khai báo.“ Thế anh học với thằng Cowboy à” – Hắn trở nên thân thiện hỏi lại.

Mình lắc lắc cái đầu, để miếng bã đậu vốn nhão nhoét bên trong vo vo, tròn tròn lại… vẫn chưa nhớ ra Gã Cowboy, xấu hổ thật!

“À chết cha tôi rồi! rồi, rồi, chính là Gã!” – Tôi thốt lên sung sướng như người mất trí nhớ tìm lại được quá khư của mình. Câu chuyện Café sáng Thứ 7 hôm đó trở nên rôm rả và gần gũi hơn giữa tôi và những người bạn của bạn. Qua lại tóm lược về quãng đời phưu lưu của Gã Cowboy qua những tháng năm của cuộc đời, hắn vác Mobile phone ra: “ A lô, Cowboy hả, vợ chồng tao vừa xuống sân bay Nội Bài đây, mang xe ra đón về nhà nhậu”. Chẳng biết bên kia trả lời ra sao nhưng có vẻ hai thằng đầu 4 đuôi áp 10 cứ chim cò gì đó văng nghẹt cả sóng điện thoại nên thằng Ninh Bình vội vàng: “Thôi bây giờ ông nói chuyện với thằng bạn ông này”. Chưa kịp để Gã Cowboy hỏi thằng nào, chiếc Mobile phone đã được chuyển sang tay người viết.

Cứ để đầu kia nín thở chờ đợi kẻ xưng danh là bạn Gã, tôi cứ lặng thinh.

Chắc không thể nín thở tiếp, gã bực mình nén lại những tiếng “lóng”: “ Nào, thằng nào nói đi chứ!”

“Hahaha, xin lỗi, có phải Cowboy KT-26 không vậy?”

“Đúng, tôi đây, ông là ai?”

“Bạn bè mẹ gì mà nghe giọng chẳng nhận ra nhau? Tôi cũng học KT-26 đây!”

“ Ồ, mẹ thằng HQ , thằng H Kline hả, còn làm Kline không?”

May mà tôi chưa bị đuổi khỏi Kline, chứ không nghe gã hỏi thăm vậy tủi thân chết!

Gã Cowboy này quả có một trí nhớ tốt, có chăng lòng hắn cũng thường nghĩ về lớp, về cái tập thể mà có người viết sống trong đó. Có đến 20 năm có dư rồi còn gì, ngày tôi chập chững vào nghề, ở cái văn phòng đại diện của Kline những năm đầu thập kỷ 90 ấy. Trong lúc đang mải mê công việc, bộn bề với miên man suy

nghĩ về chặng đường gian nan sắp tới, hắn tìm đến, Gã Cowboy KT-26 bất ngờ và ranh ma đứng trước mặt tôi. Hắn chẳng thay đổi là mấy, mới vài ba năm ra trường mà lại, vẫn cái dánh cao cao, mong mỏng. Khuôn mặt nhỏ xương xẩu, đôi mắt sáng, nhanh nhẹn và ranh manh. Đôi tai vểnh ra , bước đi hơi lòng khòng, khệnh

khạng làm tôi liên tưởng tới chàng Buzz Lightyear gì đó trong hoạt hình “Câu truyện đồ chơi” nổi tiếng thế giới trẻ thơ.

Hai thằng lao thao gặp gỡ và chẳng quên cẩn trọng hỏi han nhau về công ăn việc làm. Người viết nhẹ nhàng kể cho Gã nghe bước đường nhảy vào làm việc tại cái văn phòng đại diện của Kline này như thế nào, công việc và áp lực ra sao. Đáp lại sự hào sảng về gió và thông tin vậy, Gã lạnh lùng dò xét nói qua qua vể việc

Gã vào công tác tại Sở Nông Nghiệp Thanh Phố Hồ Chí Minh trước con mắt ngỡ ngàng và kẻ cả của người viết:

“Ồ, sao học KTVTB lại phải quay sang làm nông nghiệp”

“Ừ, số phận vậy, mình sinh ra ở vùng nông nghiệp giờ nó vận vào nghề như thế đấy!” – Gã mỉm cười ranh ma.

Người viết lúc đó quả là chủ quan và kẻ cả, thế nào là “phải” quay sang làm nông nghiệp. Đúng là trả biết gì, một đất nước sản phẩm quốc nội chiếm phần lớn là nông nghiệp, một đất nước đi lên từ nông nghiệm, diện tích và dân số chiếm tỷ trọng gần hết là nông nghiệp, một đất đước luôn đứng những vị trí đầu thế giới về

xuất khẩu các sản phẩm nông nghiệp như gạo, Café … Ấy vậy mà khi bạn nói làm nông nghiệp lại ra giọng kẻ cả, động viên. Quả là thiếu sót, thiếu sót!

Sự miêm man kỷ niệm của người viết bị cắt ngang bởi những nụ cười hóm hỉnh và sự say xưa nói về tình bạn của Thằng Ninh Bình và Gã Cowboy KT-26. Hắn kể về những lần chúng tụ bạ ỡ Hà nội, nghe đúng là chất Cowboy, cứ hẹn ở quan nào, Gã Cowboy nhà ta phóng xe đến, nhậu xong, vứt chìa khóa xe và cả
xe nữa ờ lại, gọi một thằng em ra mang xe về nhà cho hắn, lên xe thằng bạn hay kêu taxi, đến chỗ khác nhậu hay làm tý ‘rút thăm trúng thưởng”. “Hắn nhiệt tình với bạn bè lắm!” – Giọng Gã Ninh Bình lắng lại “Tôi chơi cả với hai vợ chồng nó, lần nào về quê cả hai gia đình thể nào cũng tụ bạ vài bai lần, hết từ nhà tôi, chuyển

sang nhà nó, đủ rồi chúng tôi lại chuyển phòng ăn ra quán nhậu… Nghĩ lại buồn thật, đúng là duyên số chúng nó không tới, giờ mỗi đứa đi một phương…” – Hắn lặng đi trong giây lát, hẳn trong đầu hắn là những ký ức ngọt ngào, những hình ảnh đẹp, những nụ cười và những lần xum họp có đủ cá bộ tứ thân quen của chúng,

hắn trầm ngâm và nuối tiếc về những kỷ niệm mà mãi mãi chúng không xuất hiện trong hiện tại và tương lai nữa…. “ Ấy thế mà rất tài” – Hắn như chợt tỉnh giấc và trở nên sôi nổi như lúc đầu – “Thằng này tài lắm, có lẽ độc nhất vô nhị, sau khi chia tay với con vợ đầu, nó lấy được một con vợ sau, cùng tên Ph với vợ đầu của

nó, quá độc!”

Câu chuyện cứ thế sôi nổi nói về những bước đường đi của Gã, những mối quan hệ gia đình của Gã tại Bộ nào đó, những tháng năm anh em Gã rìu dắt nhau đi lên hay những tháng ngày chính trị khó khăn khi gió đổi chiều, nhưng Gã Cowboy vẫn vậy, vẫn trên chiến mã cũa mình mà lúc say hắn sẵn sàng vứt lại, cuộc sống

có đổi thay, lúc thịnh lúc suy, Gã Buzz Lightyear Year của KT-26 vẫn từng trải thích nghi với cuộc sống, như chính cái cách hắn cưới một cô vợ thứ 2 cùng tên với cô vợ cũ là vậy. Cuộc sống cứ trôi trôi, dòng sông cứ đổ về biển lớn mà có dòng nào quay lại được bến lở ngày nào. Buzz Lightyear của KT-26 vẫn tung tăng trên

con chiến mã của mình, lao mình vào các sự kiện nổi sôi của cuộc sống, vẫn sôi nổi nhiệt tình giống như cái chất Cowboy Ninh Bình trong con người của Gã, hẳn nhiên rồi không hẳn giống như Buzz Lightyear hay những chàng Cowboy Miền Tây nước Mỹ luôn phì phèo điếu Xì Gà và những khẩu sung ngắn luôn trực chờ

nhả đạn về mọi phía, Gã ngang ngang nhưng lắng đọng hương lúa và khí chất vùng đất cổ Ninh Bình.

Gã là vậy, sôi nổi và nhiệt thành, mới thứ Bảy rồi nói chuyện bảo sẽ ra vào

cuối tháng, thế mà hôm qua thôi, ngày của thầy của lớp, hắn đã nhắn tin “” Ra chưa, sao lâu vậy, nhớ a lô để còn nhậu nhé…!” Có lẽ cũng như người viết, cái ngày đặc biệt trong năm này, ai ai trong chúng ta cũng luồn đầy ắp những cảm xúc về trường về lớp, về thầy cô và bạn bè. Gã Cowboy KT-26 là vậy, trong Gã đáng

ngồn ngang ký ức về bạn bè…..

HCMC – NOV 21., 2013 - CHUTI

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

CÔ GIÁO XINH




(Nhân ngày NGVN 20/11 – Tặng người bạn KT26 và những bạn tiếp bước trên bục giảng)

Không những xinh, cô giáo của chúng tôi thông minh nhưng bình dị, chân thành nữa!
“Hích, chỉ được cái nói đúng, đây xuất phát từ dân chuyên toán ra đấy, chẳng mượn khen nhé!”
Mới nghe em nói vậy, chắc mọi người nghĩ cô giáo của chúng tôi xinh nên tính tình đỏng đảnh, kênh kiệu lắm thì phải. Cũng dễ thông cảm cho mọi người thôi, đời mà: “đã xinh thì gái nào chả chảnh!” Xuỵt! đừng nói trước mặt em tôi như vậy nhé, cô giáo mà, không đồng ý đâu…! Đúng vậy, em tôi đặc biệt, em rất xinh nhưng chẳng hề đỏng đảnh mà bình dị, chân thành như chính cái tên của em vậy.
Giữa những bông hoa nhiều sắc từ khắp vùng miền trong cả nước tụ họp về đây, cái tập thể KT-26 năm nào. Đâu đó những bông sim rừng mạnh mẽ và ngút ngàn, những bóng dáng cô gái vùng duyên hải “phong nhũ phì đồn“ (*- hehe mượn ý của TD đã nói trên Blog), những cô em vùng quê lúa e ấp thắm duyên… Em nổi lên với cái dáng cao cao và nước da trắng ngần mà các hotgirl showbiz thời nay ngậm ngùi ghen tỵ với cái trắng không tỳ vết. Môi em đỏ hồng liên tưởng tới câu chuyện cổ xưa “Nàng Bạch tuyết và Bảy chú Lùn”, giọt máu rơi tuyết trắng giữa mùa đông… Đôi mắt cứ trong trẻo mây trời, nhanh nhẹn đổi hướng để hút hồn những “chàng trai biển cả” dạo quanh từng nhịp chân em.  
Đúng vậy, cô giáo của chúng tôi dịu dàng e thẹn, má em cứ đợi ửng hổng trước những cái nhìn trai trẻ thì thầm và bàn tán vây quanh, ánh mắt em lấp lánh chốn chạy những kẻ si tình, đôi môi rung rung mấp máy tự chấn an, cái đầu em lúc lắc theo những tiếng cười tấm tắc quanh em. Mái tóc ngắn của em lúc ấy khẽ đung đưa theo từng bước đi nhanh theo phong cách một hàng rưỡi, phong cách của nhiều nàng thời bấy giờ cũng chẳng thể che đấu những bối rồi và đôi má hồng bẽn lẽn của em.
Ra trường, em trở thành cô giáo của chúng tôi. Bao đêm tôi nằm mơ dáng e thẹn của em trên giảng đường rồi để giật mình tỉnh dậy khi bắt gặp hai đứa học trò quỉ sứ mượn hồn tôi và thằng bạn Hà nội KT-26 ngày nào giở trò trọc ghẹo cô Hương lần đầu đứng trên bục giảng. Chúng cứ thay nhau nhìn thẳng vào mặt em, tủm tỉm cười mà không chớp mắt, hết đứa nọ lại đến đứa kia cứ một bài thực hành ranh ma ấy trong cả tiết học, ánh mắt nhanh nhẹn vốn có của em lúc đầu còn ngượng ngùng lảnh tránh, lần một, lần hai… rồi đến lần thứ tư, giống như nạn nhân cũ của tôi hơn 20 năm về trước, em lại vội vàng che dấu đôi má ửng hồng bước nhanh về cuối lớp giảng bài phía sau lưng hai thằng học trò tinh nghịch….
Vài năm sau ngày ra trường, tôi theo chân em vào miền đất mới, ngày gặp lại, nỗi lo học trò ghẹo trêu em không còn nữa. Nét thẹn thùng ở em vẫn còn mãi trong tôi, xong những tháng ngày bục giảng đã khỏa lấp đi nhiều cái sự ấp úng ngày nào trong em. Em nói nhanh hơn, nói nhiều hơn thay vì lúng túng bước vội như thủa ngày nào :
“À gặp được ông đây rồi, hồi ấy tôi sống ra sao mà ông nỡ nhận xét trong hồ sơ sinh viên của tôi tệ đến vậy!? Tôi thế nào mà ông bảo tôi không có tinh thần phê và tự phê bình!?...”
Trời! Tôi sây xẩm mặt mày ngay lần gặp lại em sau bao nhiêu những giấc mơ và những lần giật mình tỉnh giấc vì em, ấy thế mà hôm nay giữa vùng đất năng động và cởi mở, nàng Bạch Tuyết trong mơ của tôi lại quăng trả lại tôi cả một sự bồng bột và sai lầm tuổi trẻ ngày nào. Tôi choáng váng như chính lúc nhìn thấy đôi môi đỏ Nàng Bạch Tuyết ngậm phải quả táo độc của Mụ Phù Thủy ngày xưa ấy, tôi như chao đảo trong không trung, mờ mờ ảo ảo đi tìm kiếm câu trả lời của thời giảng đường…
“Thôi, tôi nói vậy thôi, tôi có phải gắng sức phấn đấu địa vị, công danh như nhiều người đâu, nên mấy cái lý lịch nhận xét ấy chả ảnh hưởng đến tôi đâu, ông đứng lo…” – Em như thấy được sự bối rối của tôi nên nương tay giải tỏa.
Quá đã, chết đuối vớ phải cọc, tôi là vậy, hễ cứ có cơ hội là tôi tranh thủ ngay:
“Hahaha, đúng rồi, hồi ấy giáo vụ khoa đưa tôi một tập những quyển gì đó như là hồ sơ sinh viên, khi thi xong khoa bảo tôi nhận xét. Lúc đầu sướng lắm, lần đầu tiên được phê lý lịch cho chính bạn bè mình. Nhưng sau đó, vào mới thấy, khó ra phết, chẳng biết phê gì. Một vài bản thì được, chứ đằng này mấy chục lận, thấy nó cứ giống nhau…. Thế là phân ra làm nhiều nhóm, nhóm những phụ nữ xinh xinh, hay e thẹn, ấp úng, mặt hay đỏ … thì tôi phê giống hết như em vậy…! Tôi nghĩ chả ai cần ví như tôi, ra trường chỉ lấy cái bằng, cái quyển lý lịch ấy tôi đâu thèm, thế mà tội em tôi…”
Nghe giải thích, cô giáo của chúng tôi có phần thông cảm, nhưng hẳn trong em vẫn chưa được hoàn toàn thỏa mãn lắm. Đúng rồi còn gì, em đúng, tôi sai mất, phê và tự phê đâu có phải là gân cổ lên nói tôi sai, bạn đúng hay bạn đúng tôi sai...? Mà có khi chỉ một cái thay đổi sắc mặt, ví như từ trắng sang hồng, hay cái bước đi vội vàng hấp tấp hơn bình thường, có chăng nữa là cái đầu lúc lắc tỏ vẻ đồng tình hay phản đối… cũng là thể hiện của cảm xúc hay phản ứng đối với sự tác động của môi trường xung quanh rồi còn gì.
Tôi đã sai, cũng may như cô giáo của chúng tôi nói, em không mải mê tranh giành địa vị và cao thấp, em vẫn đi học cao hơn để vững bước nghiệp làm thầy, làm mẹ. Em làm điểm tựa và hậu phương vững chắc cho một chàng trai biển cả phong độ mà lính kinh tế chúng tôi đã mõi hết cả cái cổ từ ngày nhập trường đến tận mãi bây giờ. Có lần tôi đùa với em:
“Sao thấy nhiều người đang máu cái bằng tiến sỹ, mà em cứ dửng dưng vậy”
“Ông thấy tôi có cần không? Thạc sỹ đã đủ tiêu chuẩn trên giảng đường rồi, tiến sỹ cho cuộc đua tranh vị trí, tôi không hợp…” – Cô giáo của chúng tôi thoải mái trả lời vậy và nói thêm: “ Nhưng nói thật, mấy cái báo cáo thực tập của học sinh tôi gửi chỗ công ty ông, ông nhận xét rất cản thận và chi tiết, tôi rất cám ơn, không những ông chỉ ra cho sinh viên những cái đúng sai mà giám tiếp đọc những nhận xét ấy, chúng tôi biết được thực tế kinh doanh đang diễn ra như thế nào…”
Em mỉm cười, khác với trước đây, cái đầu em không lắc lắc nữa, ánh mắt em chẳng chạy chốn như ngày nào, em hướng nhìn thẳng lên phía trên… Cô giáo của chúng tôi cứ bất động ngồi như thế, nhưng nhìn kỹ hơn, tôi thấy má em có gợn chút hồng hồng….
          HCMC- 18 NOV 2013 - CHUTI

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

HỌC GIỎI KHÓ THÀNH CÔNG! (Chuti)



Thiếu lô gic! Không những thế, các cụ xưa đội mồ đứng dậy vác ba toong đuổi cho chạy khắp làng ấy chứ!
Nói thế thôi, cứ cho là chém gió theo phong trào, cho diễn đàn thêm vui, chứ hỗn hào ngang ngược, không những các cụ đội mồ lên đuổi mà bạn bè xung quanh lại bảo mình AQ, cồ súy cho cái sự học không giỏi của bản thân hay ghen tỵ với con bạn giỏi giang hơn hậu duệ của mình mà cố tình đánh trống lảng, đưa mũi dùi về phía đối thủ.  Với lại, chuyến công tác vừa rồi, gặp mấy anh chàng, cô nàng xinh tươi, học giỏi ngày nào, giờ đây nổi tiếng “đảm việc nước, giỏi việc nhà” thế mà chúng cố tình dìm hàng mình và vô tư nhận xét : “Sau nửa đời người, tôi mơ hồ nhận ra, học giỏi khó thành công trong cuộc sống”. Eo ơi, những chàng, những nàng đã từng ăn cơm nhà nước, giật giải quốc gia và là “idol” của tôi ngày nào, nay mạnh bạo phát ngôn làm người viết tôi hoang mang khó tả, đêm nằm trán vắt lên tay mất ăn mất ngủ là vậy…!
Ừ nhỉ, cô nàng giỏi giang ấy nói cũng có cái lý đúng như với tính cách thông minh khôn khéo của ả. Tôi đồng tình, thế cái tiêu trí đánh giá học sinh giỏi là như thế nào? Nhất là cái thế hệ của chúng tôi, đó mới là vấn đề cần tranh cãi!
Ngày chúng tôi đi học chắc cũng chẳng khác hậu duệ của mình bây giờ, “điểm trung bình” là tiêu trí cơ bản để phân loại học sinh: Giởi, Khá, Trung bình, Yếu. Bên cạnh là các tiêu trí về chấp hành nội qui, hay cùng lắm là một số ưu tiên cho các hoạt động Đoàn, Đội nhưng không chính thức. Dù không nói về đặc điểm giáo dục và giáo trình thì cách dạy, cách thi và cách chấm điểm ở ta cũng phải mang ra bàn cãi để chứng minh cái luận điểm ngang ngược của cô ả bạn tôi.
Nói vậy thôi, chuyện dài muôn thủa ấy mà, làm sao đủ trình độ, thời gian ngồi phân tích để mọi người đồng tình với những “chuyện thường ngày ở huyện” về giáo dục ở ta. Văn vẻ kém, đầu óc mộng mơ thiếu lô gic, đành mang sở trường của mình giống thời đi học, chép y bài thầy cô đọc là vậy. Ừ thì mang cái trải nghiệm đời để mọi người cùng suy...
Chẳng là thằng đầu nhà tôi ngay từ hồi cấp hai đã  chịu áp lực học chung với những người bạn thật giỏi giang, sau mấy kỳ, tôi để ý: mặc dù cũng đủ điểm trung bình môn 8.0 ở loại giỏi, nhưng so với bạn bè xung quanh thì cậu chỉ đáng xách dép. Người viết thấy cảm cảnh quá, mãi mới cất công hỏi:
” Con xem lại việc học của mình, chứ ba thấy điểm TB môn của con kém các bạn nhiều quá, nhất là bạn HQ con bác K. bạn ba ấy, năm nào điểm bạn cũng ở mức 9.6. Thế là các môn thi của bạn gần điểm tuyệt đối còn gì?”
“ Ba tính nhiều bài thế làm sao con học hết được còn đâu thời gian làm việc khác!?” – Thằng bé nhận được câu hỏi khó nên đành thẳng thắn có gì nói vậy.
“Nhưng HQ làm được tại sao con không, nhất là môn thể dục, con giỏi vậy, đội tuyển bóng đá của trường ấy vậy mà chỉ có 8.5 , còn kém cả bạn nữa là sao?” – Thằng cha là tôi đang đà cay cú chuyện con mình kém con bạn, cố… nhưng đáp lại là một sự im lặng từ con. Đành đổi hướng:
“Toán là môn con thích nhất, ba để ý điểm 15 phút của con rất thấp, điểm 1 tiết cao hơn, điểm học kỳ gần như tuyệt đối….chứng tỏ con lười học hàng ngày, lúc cuối mới tập trung.” – Đến đây, như chạm vào cục uất ức, cậu làm một tràng:
“ Con không học thêm nhà thầy vì thầy toàn dạy trước, điểm 15 phút thầy cho kiểm tra nhiều lần, lấy 3 điểm, các bạn thầy lấy 3 điểm cao nhất còn con là 3 điểm thấp nhất. Điểm học kỳ trường chấm chung không sao, còn điểm một tiết, con làm cách khác ngắn hơn, khác với thầy dạy, thầy không cho điểm”
“Thế con có giải thích với thầy không” – Tôi động viên.
“Sao không? Chả có gì mà không cãi!” – Cu cậu bức xúc nói trống không
“Chắc thầy muốn ở cấp học con, trước hết hãy làm chắc chắn theo cách thày dạy đã…” – Mình định giải tỏa cho cu cậu thì đến đó, nó đã gồng lên:
“Toán học không phải là vậy….!”
Ừ toàn học không phải là vậy! còn con tôi,…giống…tôi ở cái lối sỹ diện trẻ con… và kết quả là: điểm không theo ý mình!
Đó, mới chỉ là một ví dụ , chưa đủ để nói lên hết cách dạy, cách học và cách đánh giá học sinh ở ta qua nhiều thế hệ rồi… nhưng vẫn thế! Tuy nhiên cũng chỉ qua một ví dụ ấy, chúng ta có lẽ lại thấy ta ở trong đó, có người ấm ức, có người mãn nguyện, và cũng có người chẳng còn nhớ hay có chút hoài niệm về thầy cô, bạn bè, trường lớp, về những điểm số oan ức hay ăn may học tủ, học hòm… Xã hội đang phát triển, cách dạy, cách học có khác nhau, nhưng nếu nhìn nhận một cách khách quan so sánh với các nền giáo dục khác thì có lẽ là cả một sự suy ngẫm nữa. Có hay, có dở nhưng theo ngu ý người viết, mặc dù đánh giá ở điểm số thì đâu đâu cũng vậy, nhưng cách giáo dục của tra chưa phát huy sáng tạo, tư duy, làm việc theo nhóm… Có lẽ gần giống như mấy chú CSGT, chỉ muốn phạt, không nghĩ tới việc làm sao hạn chế vi phạm và khuyến khích người tham gia giao thông hiểu,  chấp hành tốt hơn. .. Trong lúc ấy, tôi cũng đã từng đọc nhật xét của một ông thầy nước ngoài khi chấm bài tập làm theo nhóm đầu tiên của 4 sinh viên quốc tịch khác nhau. Ở đó có sự động viên về thời gian nhanh, có ý tưởng, có ngiên cứu… v.v. Tuy nhiên, bên cạnh những động viên ấy, ông chỉ ra 25 điểm chưa được của một bài thuyết trình, ở đó tôi thấy ông nhắc phải viết chữ hoa thay vì chữ thường, lùi vào lùi ra mấy khoảng khách, tôi cũng thấy ông sửa lỗi chính tả cũng như chỉnh sửa độ cân xứng trong trình bày. Đặc biệt nữa, tôi còn thấy ông đếm chữ, đếm ý để tính ra tỷ lệ cho phép trích dẫn ý người khác mà không vi phạm tính bản quyền ở một đề tài…. Với những học sinh mới lần đầu được gặp cách dạy, cách học và người thầy như vậy là một sự may mắn, ở đó có động viên, có chỉ dẫn và có cả sự dăn đe …Nếu nắm bắt được, rất bổ ích cho công việc của học sinh ấy sau này!
Chết, tôi chém gió quá đà rồi, nếu tính theo tiêu chuẩn trích dẫn của ông thầy kia, chắc tôi đã vi phạm, đành bập bập xin thầy lần đầu tha lỗi, như tôi vẫn luôn dùng thời đi học vậy. Biết rồi, khổ, khó sửa lắm! Vậy đấy, điểm số cũng chỉ là con số trong thang điểm của mỗi nền giáo dục khác nhau. Nhưng cách dạy, cách học để đánh giá mỗi con người, có lẽ ở nơi khác họ dè dặt và cẩn trọng hơn. Chẳng phải ụych toẹt như ở ta, điểm kém hình như bị qui chụp là con người không tốt thì phải. Chả chắc cũng chuyện vui Hàng Hải, có một bà mẹ quê khi được thông báo con trai đang học KT-26 năm thứ nhất bị “mất tư cách” gì đó, bà ngất lên ngất xuống nức nở với hàng xóm: “ khổ cái thân tôi, không hiểu kiếp trước sống ra sao mà đẻ ra thằng con, cho ăn học tử tế vậy mà mới xa gia đình một thời gian đã đua đòi bạn bè để bây giờ không còn tư cách con người nữa, ối giời ôi…!”
Chắc ở các nước tiến tiến, không có chuyện “mất tư cách” trong trường như con bà cụ kia, có chăng cũng cái văn hóa cởi mở, công nghiệp truyền đời họ luôn hướng tới một con người toàn diện, có thể chất, đủ tư duy và đặc biệt là khả năng làm việc nhóm. Lại nói đến vần đề nhạy cảm này, ông TBT chúng ta vừa có nhận xét bài “Chuyện của Việt” rất hóm hỉnh: “Người ta bảo muốn giam hãm thì cứ quẳng 3 thằng xuống hố và cứ thằng nọ kéo chân thằng kia... “ . Mượn ý TBT để lôi ông vào hội cùng bị ném đá cho vui. Có lẽ không phải như ông nông dân lúa nước, cuộc đời chỉ gắn với thửa ruộng của chính mình, nên chả cần “team building” làm gì, 8 hay 9 giờ bắt đầu làm đâu có phụ thuộc vào thằng hàng xóm! Còn ở một xã hội công nghiệp lâu đời, cuộc sống dây truyền, một mắt xích hỏng, dây truyền đi tong nên tinh thần tập thể quả là quan trọng.
Khi đã nói đến làm việc nhóm, tinh thần tập thể, người viết giật thót với cái tính đành hanh và hay áp đặt của mình, trên tình thần điểm số, chắc mình trượt đầu tiên. Ở đó, ở cung cách làm việc nhóm, sự hài hòa trong từng thời gian, công việc nhỏ, để đảm bào lợi ích nhóm được phát huy cao nhất và tận dụng được hết kỹ năng của tất cả thành viên trong nhóm. Khuyến khích tích chủ động và sáng tạo của mọi thành viên. Bên cạnh làm việc theo nhóm đồng cấp, còn có nhóm khác cấp, cấp trên - cấp dưới… thì đòi hỏi một kỹ năng làm việc được nâng lên một mức cao hơn, như thể một kỹ năng ứng xử.
Xã hội ngày càng phát triển, giao lưu văn hóa trên diện rộng ngày càng đỏi hỏi nhiều hơn, kỹ năng ứng xử càng cần thiết hơn bao giờ hết. Ấy vậy mà gần đây ngoài chỉ số “IQ”, người ta hay nhắc đến một chỉ số thời đại nữa cũng góp nhiều cho sự hình thành tính cách cũng như thành công của một con người – chỉ số “EQ”.
Thông qua cách đánh giá học tập, chỉ số “IQ” được tham gia chương trình phân loại trong cách giáo dục của ta hiện tại. Tuy nhiên, nếu soi xét thời đại hơn, một con người thành công không chỉ đủ ở kỹ năng cứng – “IQ” mà còn phụ thuộc rất nhiều vào kỹ năng mềm – “EQ” nữa. Do vậy chỉ riêng đánh giá sự thành công đựa nhiều vào chỉ số “IQ” thì chưa đủ, mà ngay cả cách đánh giá, chấm điểm đưa trên chỉ số “IQ” ở ta đã khác khá nhiều so với những nền giáo dục khác. Nên chăng cô ả thông minh, học giỏi, hệ số “IQ” cao bạn tôi đã nhận xét đúng: Ở ta học giỏi khó thành công! Cũng có cơ sở đó chứ, để được đánh giá giỏi bạn phải mất quá nhiều, đôi khi mất hết thời gian và sức lực cho hành trình điểm số không nhiều thực tiễn nọ. Quả là một cô ả thông minh, nhưng cũng nói nhỏ để bạn bè biết thôi: Ả này bên cạnh hệ số “IQ” cao, chắc chắn “EQ” còn cao hơn nữa!
HCMC 12 NOV 2013 - CHUTI


Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

HALLOWEEN

Lại một mùa Halloween tới.Trick or Treat!!
Cu Tí háo hức: Ba xin cô giáo cho con về sớm nhé. Làm mình cũng háo hức theo.
Cướp biển, Bạch Tuyết, Phù Thủy, Bat man... đủ hết

"Tiếp viên" nhà hàng
"Ông chủ nhà hàng" đang cầm dao chỉ đạo nhân viên.
Có vẻ như văn hóa Âu Mỹ đang trở nên phổ biến.
Vì sao vậy?! Mình và Ông hàng xóm vừa đứng trông con vừa "tám".
Tại vì văn hóa và kinh tế Âu Mỹ đang thịnh hành. Thời đại này đang là của họ?!
Tại vì văn hóa của họ có sức sống và thực tiễn hơn. Ừ . Cái này xem ra có lý.
Ở khu nhà tôi cũng mới tổ chức tết Trung Thu cho các cháu xong, cũng đông (vì có quà) nhưng xem ra bọn nhỏ không hạnh phúc bằng đêm Haloween này. Hôm nay các cháu được tham gia cuộc chơi, đóng vai gì tùy thích và lên sân khấu. Còn Tết Trung Thu các cháu chỉ là khán giả, xem Chú Cuội và Chị Hằng cùng Sư Tử biểu diễn...
Còn ngày Noel thì sao?
Ở ta ai mà chẳng háo hức với ngày Giáng sinh , không đi nhà thờ thì cũng đi Shopping vì dịp này các siêu thị, các nhãn hiệu thời trang đều giảm giá, đưa ra các mẫu mới...
Còn nữa, các ca sĩ nổi tiếng ở Mỹ một phần lớn xuất thân từ Ca Đoàn.
...
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn vì Cu Tí mếu máo. Ba ơi con mất tiền rồi. Ban Tổ Chức thưởng cho con 150.000 Đồng. Lúc nhảy Gangnam Style con để xuống sân khấu, không biết ai lấy mất!!
"Tiền phải đi liền với ruột con ạ"
Mình tranh thủ cho con một bài học cơ bản!
...       
Halloween là sắp đến Giáng sinh, tức là sắp đến Tết.