Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

CÁM ƠN BLOG! (ST của Chuti)




Nguồn sưu tầm : Cao Anh Tuan - VPB

“Ngày đi, tháng chạy, năm bay
Thời gian nước chảy chẳng quay được về”
          Cùng với thời gian, mỗi người chúng ta được sinh ra rồi lớn lên, đi học rồi đi làm, đi chơi rồi đi ngủ.. Mỗi người một số phận, mỗi người một con đường. Cuộc đời cứ cuốn đi, cuốn đi, với những nỗi lo riêng. Bộn bề..
          Lâu lâu bạn bè mới gặp được nhau.. Tay bắt rồi mặt mừng, mặt mừng rồi hỏi thăm, hỏi thăm rồi trách móc. Trách sao lâu không liên lạc, lâu không gọi điện, lâu không đi chơi.. Người này trách người kia, người kia trách người nọ.. Trách để mở đầu câu chuyện, trách cũng là một cách để quan tâm đến nhau.. (Có nhiều cách hiểu về trách cứ, nhưng mình thích hiểu như thế, cho nó tích cực và cho đỡ tủi thân..)
          “Chất lượng của thời gian là số lượng thời gian ở bên nhau”.
Cái câu triết lý này đã nhiều người nói nhưng mấy ai thực sự hiểu! Bản thân mình cũng đã phải cần đến một khoảng cách vài chục nghìn cây số, cộng thêm một số lượng khoảng 200 lần nấu cơm và rửa bát một mình để thấm thía. Thì ra, “nghĩ tới nhau” và “quý trong lòng” thôi là chưa đủ.. :-)
          Người Việt Nam mình có cái lạ là ngại nói ra lòng mình. Trẻ con tây thường được giáo dục từ bé để dám thổ lộ những gì mình nghĩ. “I love you” là câu nói được phát ra một cách rất thường và tự nhiên. Không phải chỉ là cho người yêu. Mà còn cho bố, cho mẹ, cho anh, cho chị, cho bạn, cho bè. Tối trước khi đi ngủ, hôn bố, hôn mẹ. Sáng lúc trước khi đi học, cũng hôn mẹ, hôn bố.. Riêng người Pháp thì cứ gặp là (xông vào) hôn.. (hình như gọi là “bi-zu”) Còn người Việt mình thì sao? Lớn nứt mắt một tí là đã không còn nói được câu “con yêu bố, con yêu mẹ” một cách tự nhiên nữa. Tình cảm thì chắc chắn chẳng kém gì bọn tây, nhưng “quý trong lòng” thôi! (Thế nên bố ai mà hiểu? :D)
Vậy đấy, khoảng cách và thời gian, cộng thêm đặc tính dân tộc nên nhiều khi người ta dễ hiểu lầm nhau. Cứ hay tưởng rằng người kia không còn nhớ, không còn thương, không còn quan tâm, không còn ấy mình nữa..
Dạo này phong trào viết blog lên mạnh. Mình thì không ưa lắm những gì mang tính phong trào, nên hồi đầu đâu có để ý. Rồi trước khi sang bên này, một tháng chờ đợi, buồn chân buồn tay, thế là làm Blog. Đến khi sang đây, nhiều thời gian hơn, Internet sẵn hơn, cộng thêm cái nỗi buồn và cô đơn của người xa nhà nên bắt đầu năng lui tới, qua lại với các Blog. Ngộ ra được nhiều cái thú vị..
Có những đứa bạn, một năm gặp đúng 3 lần (sinh nhật nó, sinh nhật mình và sinh nhật một đứa khác nữa cũng đang trong tình trạng tương tự..) nên nào có cơ hội update thông tin. Tất nhiên là vẫn luôn “nhớ trong lòng” và vẫn còn rất ấy nhau.. (như đã giải thích ở trên) Bây giờ thì thật là tiện!! Sign in Yahoo Messenger, click vài click. Blog mở ra. Đủ cả: ảnh vừa đi tắm biển tháng trước này, vài dòng tâm sự tuần trước ngã cầu thang, hôm qua vừa ăn món gì, và thậm chí là đi mấy lần.. ra ngõ hóng gió ..vân.. vân.. Thông tin thật phong phú!! Tiện một cái là mình có thể comment ý kiến của mình cho bạn được biết. Đại loại như: “Ảnh  tắm  biển  đẹp  thể! Mà em nào mặc hai mảnh đứng sau lưng đấy?” hay “Khổ thân, ngã cầu thang chắc là đau lắm? Rơi mất cái răng sứ còn gì.”
Nhưng cũng cần phải nhớ rằng người Việt mình vốn kín đáo, nên những góc khuất, những chỗ kín, những điều bí mật.. thì ít ai post lên blog. Vậy nên, muốn nắm được tâm tư, tình cảm của nhau thì vẫn cần phải gặp mặt, cần phải giao lưu cọ xát trực tiếp.. Thấy cần phải một lần nữa nhắc mọi người và chính bản thân mình rằng “Chất lượng của thời gian là số lượng thời gian ở bên nhau”!! (Blog chẳng thay được cái này)
 Không những chỉ xa xôi mới cần Blog. Nhiều khi gần ngay bên cạnh, mình cũng không thể xuyên xuốt hết được người ta. Nên vào Blog vẫn thấy những bất ngờ!! Như trường hợp một cô em cùng nhóm đi với mình đợt này. Nhìn bề ngoài ai bảo em biết làm thơ? Ấy vậy mà ta đã bất ngờ. Vào Blog đọc vài bài của em mà thấy cũng hơi bị hay, phải ngang ngửa với bài thơ đầu tay của mình vừa post hôm nọ (có khi còn nhỉnh hơn chút đỉnh..)
          Vậy thôi, đã bắt đầu cảm thấy “nói dài, nói dai ra nói ấy” rồi. Câu cuối cùng là gì nhỉ? Cám ơn Blog, cám ơn Yahoo!!

3 nhận xét:

  1. Tks Chuti.
    Rất đồng cảm với dân bloger!
    Blog chỉ là một phương tiện giao lưu chuyển tải tâm tư tình cảm. Nó không thể thay thế sự giao tiếp thật mà là một sự hỗ trợ.

    Trả lờiXóa
  2. Hehehe, tks KT.
    Đúng vậy. Rất đồng cảm với tác giả: Blog, mạng xã hội, không thay được tất cả, nhưng nó hỗ trợ và thay thế được nhiều thứ trong việc truyền tải thông tin. Cái gì cũng có hai mặt. Giao tiếp thật cũng vậy, có cái được, nhưng có cái cũng chẳng dám nói ra... lại cần đến giao tiếp ảo. Khó nhỉ, âu cái gì cũng có lý của nó, ảo hay thật, đến đâu là đủ, mức nào là thừa, thế nào là thiếu... Ai tỏ cùng ai?
    Tóm lại, vẫn tùy thuộc vào mỗi người! => Hòa!

    Trả lờiXóa