Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG (Saigon giải phóng online)

Thảo Phương và “Nỗi nhớ mùa đông”
Thứ hai, 20/10/2008, 23:25 (GMT+7)
Tôi đang ngồi viết đề cương tổ chức đêm nhạc “6.0” kỷ niệm sinh nhật lần thứ 60 của mình thì nhận được điện thoại của nhà thơ Lê Thiếu Nhơn từ Sài Gòn báo tin: Nữ sĩ Thảo Phương đã qua đời! Bất giác tôi nghe cái lạnh đêm Hà Nội tràn vào căn phòng. Thảo Phương cùng tuổi với tôi, và là người cùng tôi làm nên ca khúc “Nỗi nhớ mùa đông” được khán giả yêu mến gần 20 năm qua. Bất giác tôi hát lên khe khẽ: “Làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy”.

Nhà thơ Thảo Phương.

Tôi còn nhớ, một buổi chiều cuối thu năm 1988, tôi gặp nhà thơ Thảo Phương trong một quán cà phê ở Sài Gòn. Sau mấy câu chào hỏi, chị đưa cho tôi đọc bài thơ “Không đề gửi mùa đông”. Bài thơ ngắn thôi, chỉ có mười câu, nhưng cho tôi linh cảm sẽ có được một ca khúc hay.

Đêm ấy, tôi về nhà và viết những nốt nhạc đầu tiên dựa trên bài thơ của Thảo Phương. Những câu chữ khắc khoải từ “Không đề gửi mùa đông” cho tôi nỗi nhớ mãnh liệt về cố hương xa xôi của tôi. Tôi tựa vào trắc ẩn “dường như ai đi ngang cửa” của Thảo Phương để nói thêm ám ảnh “gió mùa đông bắc se lòng” cho riêng mình.
Sự thật, nếu không có “Không đề gửi mùa đông” thì tôi không thể có “Nỗi nhớ mùa đông”. Tôi giữ lại được những câu quan trọng nhất trong bài thơ của Thảo Phương, chỉ tiếc không phổ nhạc được hai câu khá hay là “Lá vàng chìm bến thời gian. Đàn cá im lìm không quẫy”. Thảo Phương cũng rất chia sẻ với tôi điều này, vì ca từ khác với lời thơ, ca từ phải cảm nhận được ngay lập tức. Hơn nữa, còn phải phù hợp với khúc thức trong một tác phẩm âm nhạc!
Thảo Phương là một người đàn bà vất vả. Chị tài hoa và đam mê, nhưng trời không dành cho những đãi ngộ may mắn. Tôi không phải yêu thơ chị đến mức hâm mộ, nhưng mỗi lần đọc thơ chị đều thấy những câu hay, cồn cào gan ruột. Tôi nghĩ, thơ Thảo Phương là kết quả cuộc đời của chị. Thảo Phương sống thật, sống hết khát vọng. Chị chân thành trong cả sự hay lẫn sự dở. Mà ở cõi dương gian nhiều thị phi, chân thành đã là phẩm chất đáng quý lắm rồi!
Như tôi đã nói, đêm nhạc “6.0” vào tháng 11 sắp tới, không thể thiếu “Nỗi nhớ mùa đông”. Tuy nhiên, bây giờ nữ sĩ Thảo Phương không còn nữa, tôi sẽ dàn dựng “Nỗi nhớ mùa đông” như một bài thánh ca để tiễn đưa một người bạn, một nhà thơ đã khuất!
Tôi ở Hà Nội, không có điều kiện tiễn đưa Thảo Phương. Tôi gửi mấy dòng này nhớ thương chị! “Làm sao về được mùa đông”, phải không Thảo Phương?
Phú Quang

Nhà thơ Thảo Phương tên thật là Nguyễn Mai Hương. Hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Chị sinh năm 1949 tại Ninh Bình. Tuy nhiên trong tập thơ in song ngữ Khúc ca thời gian, chị lại tự bạch mình sinh tại Việt Bắc. Thảo Phương tốt nghiệp cử nhân sinh học tại Hungary. Trở về nước, chị dạy học 8 năm tại Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt. Sau đó chị chuyển qua làm cán bộ thư viện trường Quản lý Kinh tế Trung ương.
Tên tuổi nhà thơ Thảo Phương được khẳng định từ năm 1990, khi ra mắt tập thơ đầu tay Thơ Thảo Phương. Sau đó là các tập Bài ca buồnNgười đàn bà do đàn ông sinh raKhúc ca thời gianChiếc gạt tàn vỏ ốc (tập truyện ngắn)… Chị đã được giải thưởng báo Văn Nghệ 1989 - 1997.
Thảo Phương còn viết kịch bản phim. Đáng chú ý là kịch bản phim Chim Phí bay về nguồn (Hãng phim Giải Phóng) của đạo diễn Đặng Lưu Việt Bảo.



Không đề
               gửi mùa đông 
                                    Thảo Phương
Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mải chơi
Chút nắng vàng thu se nhẹ
Chiều nay
Cũng bỏ ta rồi
Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gãy...
Lá vàng chìm bến thời gian
Đàn cá - im lìm - không quẫy
Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa -
Vờ như mùa đông đang về


Nỗi nhớ mùa đông
                           Thảo Phương
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi

Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng

Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy

Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về 


Lời bài hát của NS.Phú Quang

Nỗi nhớ mùa đông

Dường như ai đi ngang cửa
gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
chiều nay cũng bỏ ta đi

Nằm nghe xôn xao tiếng đời
mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
giờ đây cũng bỏ ta đi

Làm sao về được mùa đông?
dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông?
để nghe chuông chiều xa vắng

<p>Thôi đành ru lòng mình vậy</p>vờ như mùa đông đã về...
Làm sao về được mùa đông?
dòng sông đôi bờ cát trắng

Làm sao về được mùa đông?
mùa thu cây cầu đã gãy
<p>Thôi đành ru lòng mình vậy</p>vờ như mùa đông đã về..

10 nhận xét:

  1. Mình đang ở giữa mùa đông mà đọc bài thơ của chị ấy cũng thấy nhớ cồn cào mùa đông hi hi...

    Trả lờiXóa
  2. Tôi có biết cô này, nhà ở Nguyễn Kiệm . Con trai cô ấy một thời làm " đệ " tôi !

    Trả lờiXóa
  3. Sáng nay đi làm, trời Sài gòn se lạnh. Nhớ đến bài này. Nỗi niềm của những người Bắc xa quê.

    Trả lờiXóa
  4. bài hát này tôi rất thích nghe nhưng đúng là không biết rõ về nó. chỉ nghe, thuộc và thỉnh thoảng lại hát một mình tý thôi. Miền bắc đang rét tê tái , vậy mà biết bao người vẫn nhớ nó , dù thời gian sinh ra và lớn lên chỉ là 20 năm, còn lại thời gian xa nó đã 25 năm rồi nhỉ.

    Trả lờiXóa
  5. Ngày nào 5h sáng đã phải dạy, 6h trên đường đi làm, thì mùa đông có gì vui đâu để phải nhớ nhỉ? Nhưng có lẽ phải chịu đựng được cái rét cắt da, cắt thịt, mới cảm thấy trân trọng sự ấm áp.

    Trả lờiXóa
  6. Cám ơn các bạn chia sẻ. Mùa đông đúng là không dễ chịu gì. Nhưng những người ở Miền Nam nhớ vì lý do đơn giản là Miền Nam không có. Một lý do nữa, Cái rét khiến người ta muốn ở gần nhau!

    Trả lờiXóa
  7. Hương vừa ở Bắc về, giữa cái rét của mùa đông sao vẫn thấy vô cùng ấm áp! Chắc là do được gần người thân và được gặp bạn bè tôi !

    Trả lờiXóa
  8. Được ra Bắc dịp này là đẹp nhất !
    T.H chia sẻ một chút đi!

    Trả lờiXóa
  9. Có gửi hình ảnh cho Lưu qua viber rồi đó.

    Trả lờiXóa