Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

SẮP ĐẾN GIÁNG SINH RỒI

Người lớn ngốc như ông già Noel
Chùm tin vui về ông già Noel
Theo tiết lộ trên tạp chí "Father Christmas", hầu hết trẻ em khắp nơi đều biết tỏng bố mẹ của chúng chính là những ông (bà) già Noel. Nhưng hàng năm, vào mỗi dịp Giáng sinh, chúng đều ra vờ ra vẻ không biết để viết thư cho ông già Noel xin quà.
Nhiều bé còn cố tình xin những món quà đắt tiền mà bình thường có xin gãy lưỡi bố mẹ cũng không mua cho. Thậm chí, chúng còn "rào đón" trong thư rằng "cháu biết, ông già Noel là một người vô cùng hào phóng, không bao giờ từ chối trẻ em điều gì!" Bố mẹ chúng vì thế không còn đường lùi, vì trót ,giục lũ trẻ viết thư cho ông già Noel.
Người lớn tưởng lừa được trẻ con rằng, có ông già Noel để đem đến cho chúng những niềm vui trẻ thơ, nhưng họ đâu biết rằng, có nhiều đứa trẻ không hề ngây thơ như ông già Noel ^^.

Lời cầu nguyện của cô gái hiếu thảo
Trong đêm Giáng sinh tại nhà thờ C.B, Hà Nội, người ta tình cờ nghe được lời cầu nguyện của một cô gái trẻ: "Cầu Chúa, con không xin gì cho bản thân con hết, chỉ xin Chúa ban phước lành cho mẹ con. Năm nay, mẹ con đã nhiều tuổi mà chỉ có mỗi con là con gái, hãy cho mẹ con một chàng rể đại gia, khôi ngô tuấn tú...".

Nguồn: Internet


Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

MỪNG SINH NHẬT MỤ SÁU 27/11


CHÉM GIÓ ĐƯỜNG BAY CỦA NGƯỜI HẢI PHÒNG (T/g: Chuti)



Hải Phòng là thành phố biển mà lại, gió nhiều lắm, vì vậy người Hải Phòng ai chém gió cũng giỏi, nghe cứ phần phật, phần phật, rung cả cái màng nhĩ.
Lần cả nhà về quê ăn tết, vợ chồng con cái rắt ríu nhau vào Gate chuẩn bị đón chuyến bay Hải Phòng, cuối năm mệt mỏi, tranh thủ lim rim trên chiếc ghế chờ sân bay, bỗng nghe thấy tiếng oang oang bên cạnh:
“Chị bay Hải Phòng phải không?”- Một người đàn ông trung tuổi, nãy giờ ghé hết người nọ, người kia ở khu vực hành khách đi Hải Phòng, thao thao bất tuyệt, chắc chắn hắn ta là người Hải phòng.

“Sao nhà mình đi Hải Phòng mà mẹ lại lắc đầu?” – Thằng nhóc thứ hai thắc mắc khi thấy mẹ nó lắc đầu sau câu hỏi mà theo nó là phải gật đầu.

“Mẹ mệt, mẹ không muốn phải nói chuyện” – Thằng nhóc vẫn còn ngơ ngác khi nghe mẹ nó trả lời vậy. Còn thằng anh nhìn ba tủm tỉm cười, thêm lần nữa nó lại ngộ ra những lời nhận xét vui của ba về nhiều người Hải Phòng và cách nhận ra họ ở chỗ đông người. Lần ấy, nhân kỷ niệm 30/4, cũng để chào mừng cả gia đình ông bác anh mẹ nó vào định cư ở thành phố Hồ Chí Minh, một bữa tiệc gia đình nhỏ được thu xếp ở nhà hàng. Hai thằng anh họ của nó vui vẻ lắm, chúng nó kể về những người bạn thân và lần chia tay ở ngoài Hải Phòng nghe lâm ly và nước mắt. Chắc muốn chứng minh cho mọi người trên bàn, thằng này rút ngay điện thoại cầm tay ra gọi cho hết đứa này, đứa khác. Chẳng cần biết cảm xúc mọi người trên bàn, hắn cứ thao thao hoài niệm về bữa tiệc chia tay, về nước mắt con Hoa, con Nụ nào đó. Rồi cũng không thể quên thể hiện sự quan tâm bạn bè và gia đình bằng những lời hỏi thăm xem có gì mới hay thay đổi không, bố mẹ còn hay mất mặc dù chúng mới chia tay nhau tuần trước. Cuối cùng, sau một hồi nấu cháo điện thoại, thằng anh cũng tranh thủ báo cáo tình hình, cuộc sống của mình trong thành phố Hồ Chí Minh, cái thành phố mà ngày 30/4 đánh dấu giải phóng hoàn toàn miền Nam mà hôm nay gia đình cô, chú, bà, dì, các em đang quay quần trên bàn tiệc kỷ niệm chính cái ngày ấy… Khi nghe thấy cuộc nấu cháo điện thoại ấy, Nó thấy lạ: “Sao con thấy anh T cứ kỳ kỳ làm sao ấy ba ạ!”. Nghe vậy, ba nó cười: “ Ba cũng không hiểu, nhưng theo ba, nhiều người Hải Phòng thể hiện như thế lắm. Bạn bè ba hay nói, đó là chém gió con ạ, mà chém gió thì chẳng chết ai con nhỉ, có chăng chỉ tạo cho người chém một cảm giác hưng phấn riêng mà thôi”. Từ đó, nó hiểu thêm về chém gió, về người Hải Phòng, đến hôm nay nó tủm tỉm cười trên nét ngơ ngác của thằng em, mẹ nó mà nói là bay đi Hải Phòng, gió biển sẽ phần phật ở sân bay Tân Sơn Nhất hôm ấy….
Khi nói về điện thoại, có lẽ cái văn hóa điện thoại hay văn hóa ứng xử của nhiều người Hải Phòng thể hiện rõ nét và khác biệt nhất trên máy bay. Cũng đúng thôi, máy bay là phương tiện vận tải nhiều những qui định của hãng dành cho hành khách nhất. Nhiều hành khách không chấp hành, có thể bị không chế, cho ra khỏi máy bay, cấm chỉ đi máy bay vĩnh viễn. Ấy vậy, những qui định ấy có lẽ không thể áp dụng được trên tuyến bay HCM-HPG.
“Đề nghị hành khách ngồi yên tại chỗ, thắt dây an toàn cho đến khi máy bay dừng hẳn..!”. Có lẽ chỉ trên tuyến bay HPG là tiếp viên trưởng luôn rã họng nhắc đi nhắc lại nhiều lần qui định ấy. Kệ, người Hải Phòng mà, máy bay cứ chạm đất là an toàn rồi, cần gì phải ngồi hay thắt dây thắt dợ. Họ cứ thế chen nhau đứng dậy rầm rầm mở ngăn để hành lý và hấp tấp lấy hành lý của mình cứ như có kẻ cướp trên máy bay vậy. Có chết ai đâu, tôi lấy hành lý của tôi chứ có vội lấy hành lý của người khác đâu mà sợ, người Hải Phòng mà, đàng hoàng lắm!
Người Hải Phòng cũng là những hành khách đi máy bay vội vã nhất. Lấy hành lý xong, họ chen lấn ra phía cửa ra vào, chả cần biết những người ngồi trước ngồi sau ra sao. Nhiều người lại còn đẩy cô tiếp viên xinh đẹp đang dùn thân mình thay ba-ri-ê ngăn khoang business, hăm he đi trước những hành khách ở khoang ưu tiên. Chỉ tội cho những tấm thân béo phị và ánh mắt ngơ ngác của những ông tây bà đầm, cứ phải yên vị tại chỗ, chả có thể đứng dậy lấy hành lý của mình cho đến khi những hàng khách vội vã Hải Phòng chen nhau lần lượt rời máy bay hết. Chả biết họ có thấy những ánh mắt ngơ ngác, khó chịu của những ông tây bà đầm không, nhưng nếu thấy thì cũng có gì đâu, khó chịu chứ đâu có chết người, thông cảm cho những con người bận rộn và vội vã, người Hải Phòng mà, phải là người ra cửa đầu tiên!
Hôm rồi cũng trên tuyến bay HCM-HPG, một hành khách ngoái sang phàn nàn: “Mẹ nó, cứ như là bận lắm, xuống cái là thấy ý ới điện thoại ngay, cứ như không có điện thoại là không có người nhớ, không có người ra đón vậy. Chả có ý thức gì, tiếp viên nó nhắc như nhắc đò mà cứ lỳ cái mặt ra”. Không biết ông này có phải người Hải Phông hay không, nhưng ổng có lý, cứ vào máy bay hay lúc máy bay hạ cách, những hành khách bận rộn Hải Phòng lại rút điện thoại ra gọi nhau ý ới, tiếp viên mà nhắc, càng nói nhiều và nói to hơn. Nào là chuyện chia tay dặn dò, nào là nhắc nhở xe đến đúng giờ, còn cả việc nhớ hẹn với con Vân, thằng Thắng tối nay đến quán Café Quậy nhận quà và nghe chuyện Thành Phố Hồ Chí Minh nữa chứ. Cẩn thận có hơn, nói với bạn bè tôi chứ có rủ rê vợ chồng ông bà đâu mà thắc mắc, chả chết ai cả, người Hải Phòng là vậy, quan tâm đến nhau lắm đấy!
Hành khách bay Hải Phòng còn thuộc hạng chu đáo nữa. Nhớ khoảng năm mười năm trước, khi tình hình kinh tế còn khá, các chuyến bay phục vụ xuất ăn bá cháy luôn, có cả bia, tuy nhiên với người Hải Phòng như vậy là chưa đủ, luôn phải có dự trữ đồ ăn bên người. Có hai ba anh bạn trên chuyến bay HCM-HPG ngày đó, có lẽ xuất phát từ Vũng Tàu, một anh lấy trong túi ra bốn năm con ghẹ luộc đỏ óng, nhìn thôi đã chảy hết nước dãi ra máy bay rồi. Anh bạn ngồi bên thấy vậy với gọi cô tiếp viên xinh đẹp: “Em gái, cho bọn anh mượn cái đĩa lớn”. Cô tiếp viên lúng túng lắm, tình huống này chắc không được dạy trong trường nên ấp a, ấp úng: “Em xin lỗi, bọn em chỉ phục vụ xuất ăn hộp thôi, hãng không phục vụ đĩa chén trên máy bay”. ‘OK, không sao, em gái lấy cho bọn anh mấy lon bia” Trời, mấy ông mang ghẹ, gọi bia trên máy bay để nhậu!? Mọi hành khách khác mắt tròn mắt dẹt, há mồm quên dãi dớt chảy ướt cả ngực. Có gì đâu, người Hải Phòng mà, mấy khi có dịp bạn bè trên máy bay, nhậu chút chơi!
Nói đến chuyện bạn bè và kết bạn, đó lại là điểm mạnh của hành khách Hải Phòng. Họ tiếp cận, hỏi han và trao nhau những câu nói, từ ngữ đặc trưng của mình. Các hành khách khác chỉ có mắt dẹt, mồm tròn mà ghen tức, đã ghen tức, càng nói to cho bõ tức. Họ tiếp cận, làm quen ngay từ sân bay, nếu chưa hết, 1 tiếng 45 phút quả là một thời gian quí báu để thêm bạn, kết bè:
“ Anh làm gì, vào HCM lâu chưa”
“Làm luật, cũng 5 năm rồi”
“Còn em làm kinh doanh, đi suốt”
“Nghe nói tình hình kinh doanh mấy năm nay khó khăn hơn phải không?”
“Đúng đấy, mệt lắm! Thằng bạn em trong vòng 2 tháng rồi mất hơn 50 tỷ, đợt này về giúp nó một tay”
Và câu chuyện gật gù của hai hành khách trong suốt hành trình dẫn dắt mọi người đi hết kinh nghiệm này đến khám phá khác. Một anh luật sư và một nhà kinh doanh lớn dường như không còn giới hạn về chuyên môn và nghề nghiệp. Đôi khi nhà kinh doanh lại hướng dẫn anh luật sự về cách hành pháp, còn anh luật sư cũng có thể chỉ cho nhà kinh doanh lớn một chiến lược tiếp thị sản phẩm mới một cách hiệu quả và nhanh chóng. Người Hải Phòng là vậy, thêm một người bạn, thêm một món quà và gió biển lại có nhiều dịp phần phật , phần phật hơn!
Thay cho lời kết: Gió là sự dịch chuyển của các phần tử khí khi có sự chênh lệch áp suất. Đất và nước có khả năng hấp thụ nhiệt ở mức độ khác nhau, tạo ra những vùng chênh lệch áp suất. Do vậy những vùng đất giáp biển, con người luôn được ban tặng những cơn gió mát lành của biển cả. Người Hải Phòng đó, gió làm dịu mát làn da, gió tạo cảm xúc sảng khoái và phóng đãng, gió đưa con người vào trung tâm của vũ trụ… Bao đặc ân từ gió, người Hải Phòng còn biết tận dụng gió để đẩy đưa cảm xúc con người, biết chém gió để chơi, để cười, để khóc.  Chém gió để thể hiện cái tôi của mình, nó có thể phát tán ra xung quanh nhưng hầu như chém gió không trực tiếp làm hại đến ai cả. Chém gió còn thể hiện một tinh thần đồng đội rất cao, chém gió phải có bạn, chém gió mà không có người nghe thì quả là nói chuyện với bức tường. Người viết cũng đang chém gió với bạn bè, trong đó có rất nhiều chàng trai biển cả, những cô gái bến cảng hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu với phương châm: gió biển cứ việc phần phật, quen rồi!
HCM – 28 NOV 2012 CHUTI

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

TRỞ LẠI BANGKOK

Tôi vừa mới trở lại Bangkok trong một chuyến đi ngắn. Bangkok và Thailand đối với tôi có một ấn tượng đặc biệt vì đó là nơi lần đầu tiên tôi "xuất ngoại" cách đây hơn 14 năm.


Lần trước tôi tới Bangkok thì cả TP như một công trường lớn, họ đang xây hệ thống đường trên cao. Bây giờ Bangkok đã có một hệ thống đường giao thông hoành tráng với hệ thống đường bộ trên cao, tàu điện Skytrain và tàu điện ngầm (Subway)





Công nhân làm vệ sinh đường phố sau cơn mưa. Phía trên là skyway và phía dưới là Subway.

Bên trong Skytrain

Một ngôi chùa có nhiều phật tử Việt nam ghé qua. Chùa trải thảm, có máy lạnh và cửa ra vào tự động, không khác gì khách sạn!!  Đặc biệt lúc ra cửa tôi giật mình khi nghe mời: "uống nước dừa đi anh, dừa này Việt nam không có". Cậu bán dừa là người Hà Tĩnh bảo: em đi làm bên này một năm về một hai lần, cả hai vợ chồng qua, các con nhờ Ông Bà chăm nuôi. Mình ngạc nhiên quá hỏi tại sao qua tận đây đi làm? Cậu cho biết có Ông Chú là Việt Kiều Thailand đưa qua. Còn việc đi lại thì hóa ra từ Hà Tĩnh qua Bangkok còn nhanh hơn vào Sài gòn tới nửa ngày. Qua cửa khẩu Cầu Treo, qua đất Lào rồi vào Thái, tới BKK ch mất nửa ngày và một đêm bao gồm cthời gian làm thủ tục nhập cảnh!!


Một nơi thờ thần 4 mặt ( Tứ diện thần- tứ diện phật) được coi là linh thiêng nhất ở Bangkok .Theo nghi lễ thì mặt chính diện là biểu tượng cho Từ, sau đó thuận theo chiều kim đồng hồ là Bi, Hỷ và Xả.
Định mua một chiếc Lamborghini về chạy nhưng thấy hao xăng quá!!

Núi Fuji... ở sân bay Don Muong
 Lúc chờ lên máy bay về SG tôi thấy hai ông già đúng là người Việt nhưng lại nói chuyện với nhau bằng tếng Thái.
Lên máy bay họ bắt chuyện: Đi Bangkok đã tới Bangkok chưa?
Mình ngơ ngác hỏi thế là sao??!!
Hai Ông cười bảo đã "tới bến" ở Bangkok chưa?!
Hehe! Bố khỉ ! cái loại nói tiếng Việt còn ngọng lại "chơi" mình!
Thì ra hai Ông là Việt kiều ở Udonthani, miền Đông bắc Thailand, nơi có cộng đồng người Việt rất đông. 
Hai Ông tâm sự: chúng tôi gốc ở ngoại thành Hà nội, quãng những năm 1930 gia đình chạy loạn qua đó, chúng tôi sinh ra ở Udon còn bố mẹ thì đã về và chết ở Việt nam rồi, nguyện vọng của các cụ là chết ở quê hương.

Cũng dễ hiểu vì thời đó nước mình và toàn cõi Đông Dương chiến tranh, hơn nữa theo đường bộ từ Bắc Việtnam qua Bắc Thailand còn gần hơn vào SG. Năm 1954 có rất nhiều Việt kiều Thailand hồi hương, trước khi về họ góp tiền xây dựng và tôn tạo chùa triền để tri ân với đất nước đã cưu mang họ.
Sau năm 1954 và thời Vietnam chưa gia nhập ASEAN, người Việt bị phân biệt đối xử rất nặng nề, không có quyền công dân đầy đủ, họ chỉ buôn bán vặt và xích lô, ba gác. Không những thế thỉnh thoảng bà con ta còn bị gây sự đánh đập, cướp đồ.. Người Việt ra đường gặp nhau không dám nói tiếng Việt...
Sau khi Việt nam gia nhập Asean thì tình hình đã khác nhiều, Việt kiều được nhận đầy đủ quyền công dân, nhiều người thành đạt. Một trong hai Ông già là chủ bệnh viện tư nhân. Ông bảo có nhiều người trước kia chửi mình, đánh mình giờ làm thuê cho mình...
Câu chuyện chưa hết thì máy bay đã hạ cánh .
Hai Ông chào tạm biệt bảo ở SG mấy hôm thăm người nhà (di cư năm 54) rồi ra Hà nội chơi với bà Cố năm nay hơn 100 tuổi rồi!!
Tự nhiên mình thấy mến hai ông già vì thấy các ông có tình nghĩa với quê cha đất tổ.  
      

CHUYỆN VỀ TUYỂN DỤNG

 BBT: Nhân câu chuyện Tuyển Dụng của Chuti, mời các bạn đọc thêm chuyện này:
 --------------
 TTCN - Nhân sự luôn là vấn đề làm đau đầu các nhà quản lý. Tìm được người tài đã khó, sử dụng được họ còn khó hơn, nhưng để đánh giá thế nào là một người tài lại là việc khó nhất. Xin giới thiệu với các nhà khởi nghiệp trẻ một câu chuyện được đăng trên tạp chí Độc Giả của Trung Quốc số ra gần đây.
Một công ty lớn tuyển mộ nhân sự và số người ứng thí rất đông. Họ đều có bề dày kinh nghiệm và có bằng cấp, học vị đáng kính nể. Cuối cùng qua ba vòng thi tuyển chỉ còn lại 11 người được lọt vào vòng cuối cùng để vô sáu vị trí quan trọng của công ty, và do chính tổng giám đốc và những nhân vật cao cấp trong công ty trực tiếp phỏng vấn.
Thế nhưng khi vị tổng giám đốc nhìn xuống và chợt phát hiện có đến 12 người tham dự. Ông cất tiếng hỏi:
- Ai trong số các vị đã không lọt qua các vòng tuyển chọn trước đó?
- Thưa ông, tôi. Một chàng trai ngồi bên phải hàng ghế cuối cùng đứng dậy. Anh ta nói thêm: Thưa ông, tôi bị loại ngay từ vòng đầu tiên nhưng tôi lại tin rằng mình có thể đậu nên vẫn muốn thử sức ở vòng cuối cùng này.
Mọi người trong phòng đều bật cười, kể cả ông già chuyên lo việc trà nước đứng ở phía cửa ra vào. Ông tổng giám đốc vừa ngạc nhiên, vừa tò mò nên hỏi tiếp:
- Anh đã bị loại từ vòng đầu, vậy hôm nay anh tới đây có nghĩa gì?
Rất tự tin, chàng trai trả lời:
- Tôi chỉ tốt nghiệp đại học và là một nhân viên bình thường nhưng tôi có 11 năm kinh nghiệm làm việc và đã từng làm cho 18 công ty khác nhau...
Ông tổng giám đốc ngắt lời:
- Bằng cấp, học lực và chức vụ của anh đều ở mức trung bình. 11 năm kinh nghiệm quả là điều đáng nói nhưng di chuyển đến 18 công ty khác nhau thì đúng là điều chúng tôi rất ngạc nhiên. Tuy nhiên với tư cách là nhà tuyển dụng, chúng tôi không thích điều này.
- Thưa ông, tôi không hề xin chuyển đổi công ty mà tại vì 18 công ty mà tôi đã từng làm việc đều... phá sản - Chàng thanh niên vẫn trả lời tỉnh bơ.
Lần này thì cả khán phòng cười ồ. Có tiếng bình phẩm từ phía trên: “Cậu ta đúng là người xui xẻo”. Nhưng chàng trai không vì thế mà tức giận. Anh ta nói tiếp:
- Tôi cho rằng đó mới chính là điểm mạnh của riêng tôi mà không phải ai trong quí vị ở đây đều có được.
Cả phòng lại ồn ào lên. Chính lúc này, ông già phục vụ nước tiến đến bàn chủ tọa và rót nước cho các vị lãnh đạo trong hội đồng giám khảo. Chàng trai tiếp tục:
- Tôi hiểu rất rõ 18 công ty đó bởi tôi đã từng cùng với những đồng nghiệp của mình chung lưng đấu cật để kéo chúng khỏi bờ vực phá sản. Tuy không thành công, nhưng tôi đã học được rất nhiều từ những sai lầm để dẫn đến thất bại. Đa số chúng ta thường thích tìm hiểu và học hỏi những kinh nghiệm để thành công nhưng khác với quí vị, tôi chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn người khác ở chỗ biết làm thế nào để tránh sai lầm và thất bại.
Ngừng một chút, chàng trai nói tiếp:
- Tôi biết chắc những kinh nghiệm để thành công thường có những điểm tương đồng nhưng lý do để dẫn đến thất bại thì luôn luôn khác nhau. Thật sự rất khó biến kinh nghiệm thành công của người khác thành của cải của chính mình, nhưng chúng ta lại rất dễ phạm sai lầm của kẻ khác.
Vừa nói xong, chàng trai đứng dậy và tỏ ý muốn đi ra khỏi phòng. Ông phục vụ già lại chồm lên rót nước cho ông tổng giám đốc. Bất ngờ chàng trai quay đầu lại mỉm cười và nói với ông tổng giám đốc:
- 11 năm với 18 công ty khác nhau cho phép tôi có sự quan sát và óc phân tích về người và việc. Vì vậy, tôi biết rõ tổng giám đốc và là vị giám khảo thật sự của ngày hôm nay không phải là ông mà chính là ông già lao công, phục vụ nước này.
Cả 11 thí sinh trong phòng đều tròn mắt ngạc nhiên và nhìn về phía người phục vụ già với ánh mắt hoài nghi. Lúc này, ông già lao công mỉm cười hài lòng và nói:
- Rất giỏi! Anh sẽ là người đầu tiên được nhận vào làm việc tại công ty chúng tôi. Ngoài ra, tôi cũng thật sự muốn biết vì sao màn trình diễn của tôi lại có thể bị thất bại nhanh chóng như vậy.  
HẠNH QUYÊN (dịch)
Việt Báo (Theo_TuoiTre)

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

TUYỂN DỤNG (T/g: Chuti)



Qui luật cung-cầu và những cám dỗ thị trường, nhất là những thị trường mới phát triển, nhiều cơ hội như Việt Nam là bất biến. Nên việc dịch chuyển nguồn nhân lực giữa các thành phố nói chung và giữa các công ty tuyển dụng lao động nói riêng cũng là một tất yếu của qui luật cạnh tranh thị trường. Có người đi thì sẽ có người về, âu cũng là cái lẽ thường tình trong công tác tuyển dụng và quản lý nhân sự. Tuy nhiên, nếu nguồn nhân lực của chúng ta chạy sang một công ty đối thủ, một công ty cùng lĩnh vực hoạt động, đó là một dấu hỏi lớn: bộ máy và chính sách của chúng ta có vấn đề!
Cái vấn đề ấy rộng lắm, nói ra chẳng biết miên man nào là đủ, người viết chỉ dám gói gọn trong một số phạm vi tự cảm nhận được qua quan sát của mình: Đó là chính sách ưu đãi người lao động thông qua các chế độ lương, thưởng, trợ cấp…. Đó cũng là môi trường làm việc thông qua các yếu tố về đào tạo, tinh thần làm việc nhóm và cơ hội phát triển nghề nghiệp. Đó còn là, mặc dù không phải một phạm vi rộng, có thể qui nạp vào hai yếu tố lớn trên, nhưng người viết muốn tách riêng ra làm một yếu tố tác động đến sự chuyển dịch nguồn nhân lực trên thị trường, đó là sự trung nghĩa, trung thành.
Người viết cũng đồng quan điểm với nhiều người, lòng trung thành chỉ đến khi cả hai phía đều tôn trọng và thỏa mãn nhau những giá trị cơ bản nhất định. Hoàn toàn đúng, khó có thể yêu cầu người lao động trung thành với một công ty mà chính sách ưu đãi người lao động thấp, môi trường làm việc lộn xộn, không có cơ hội phát triển nghề nghiệp. Đó là đứng trên góc độ người tuyển dụng, còn với người lao động thì sao trong cái quan hệ có mang hơi hướng của sự trung thành ấy? Thông tin đại chúng hay nói nọ , nói kia về việc người tuyển dụng đối xử với người lao động. Trò đời vậy, ở Việt nam ta cứ khi xảy ra có tai nạn giao thông, người đi bộ, điều khiển xe thô sơ hay phân khối nhỏ rất dễ được chia sẽ bởi cộng đồng tham gia giao thông lúc ấy, còn các anh xe to, xe xịn, léng phéng là ăn đòn ngay trước khi có sự phán xét của luật giao thông. Thế chả công bằng lắm, trong quan hệ thị trường, yếu tố bình đằng giao dịch là rất cần thiết, người lao động cũng phải bị đòi hỏi nhằm thỏa mãn yếu tố trung thành trong mối quan hệ nhạy cảm ấy: người lao động và người sử dụng lao động.
Nói đến đây, người viết chợt ngộ ra, mình là người trung thành nhất. 21 năm có dư, mặc dù qua nhiều thời kỳ, chính sách nhà nước cởi mở khác nhau, qua nhiều công ty làm đại lý, đối tác… Nhưng đến nay, vẫn một mực trung thành với anh chàng võ sỹ Samurai. Nhiều khi nằm vắt tay lên chán nhớ mấy câu nhận xét của bạn bè, hóa ra mình là thằng trung thành mù quáng và dại dột nhất so với cái thế hệ nửa bao cấp, nửa thị trường này. Nghĩ cho cùng, cũng đúng thôi, cái thế hệ “đất chật người đông”, trình độ có hạn, mà có chăng cả trình độ không có hạn cũng như nhau, văn hóa đi làm theo kẻng đã ngấm sâu vào tầm thức cái thế hệ nửa vời ấy, để sẵn sàng cống hiến, miễn là được đi làm, có công việc là được, bất cứ việc gì, lương lâu ra sao…. Để rồi khả năng cạnh tranh, sự nhay cảm và năng động mất dần qua những năm tháng trung thành ấy. Đến một ngày, nhìn quanh, thấy mọi thứ thay đổi quá, mới quá, “con mượn hồn” lại thu mình vào trong vỏ ốc không phải của mình để tự an ủi bằng cách đề cao cái văn hóa trung thành trìu tượng nào đó.
Thế hệ trẻ ngày nay có khác, chưa kể những con người được đào tạo và thẩm thấu văn hóa Đông Tây trên các giảng đường thực thụ hiệu quả ở nước ngoài, ngay cả thế hệ trẻ được đào tạo trong nước chẳng hạn, so với bậc cha chú cách đây trên dưới 20 năm, họ quả khác nhiều. Chú tâm tới kỹ năng sống và thích nghi hơn, tự tin khẳng định mình hơn, năng động và sáng tạo hơn….
Nói về tự tin, người viết phải gọi lớp trẻ bây giờ bằng sư phụ. Có lần, một cô bé mặt non choẹt, được mỗi cái xinh xinh, vừa làm luận văn tốt nghiệp khoa KTVT trường GT TP HCM, chưa lấy bằng, cầm cái giấy chứng nhận đã qua kỳ thi tốt nghiệp, vào vòng phỏng vần cuối. Sau khi nghe người tuyển dụng cởi mở: “có cần hỏi thêm hay có yêu cầu gì không?”
“Dạ, em muốn design lương em là usd400 trong probation và usd600 ký chính thức” – Cô bé tự tin yêu cầu.
Nghe choáng! “Cô mới ra trường, chưa có bằng tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm làm việc, sao cô lại có thể khẳng định mức lương ấy cho mình, mà cô có biết mức lương trên thị trường cho vị trí này là bao nhiêu không?” – Người tuyển dụng hỏi lại.
“Dạ, em không biết, nhưng em nghĩ , với trình độ của em, em xứng đáng được hưởng mức lương ấy…” – Cô bé hồn nhiện chia tay với người tuyển dụng.
Có lẽ trên đây là một trường hợp tự tin đến phát sợ của một sinh viên cùng nghành nghề với người viết. Còn nhìn chung, so mới mặt bằng các trường đại học kha khá khác, sinh viên KTVT trường GTVT HCM ra không tự tin lắm. Một phần do một cách đào tạo có vẻ không mới so với thời học của người viết, thiếu tính thực tế và cập nhật. Phần nữa, có lẽ không ít đứa giống mình, tiếng Anh và vi tính đầu vào yếu hơn so với mặt bằng một số trường đại học trong thành phố. Cái khâu tiếng mà yếu thì làm sao tự tin khâu tuyển dụng đầu vào bằng tiếng anh qua các khâu: “test, interview, Q&A…”!?. Ấy vậy cho nên, nhìn những ánh mắt lung túng, lại nhớ cái ngày 08 tháng 10 năm 1991 ấy của chính mình. Nghĩ mà thấy tội nghiệp…
Song cũng có lẽ do có chút nghành nghề đào tạo, sống trong một môi trường làm việc sát với lý thuyết trong trường, sếp lớn, sếp bé , người cũ, người mới phần đông là cái lũ thiếu tự tin đầu vào ấy, nên sự trưởng thành trong nghề nghiệp có vẻ nhanh và láu cá hơn các đồng nghiệp tốt nghiệp một số trường đại học khác, kể cả Ngoại thương hay kinh tế gì đó. Sau thời gian khoảng hai năm, nếu đứa nào chịu khó là đã biết nhiều rồi, chắc hẳn hơn đứt người viết cùng thời điểm. Thị trường mở, thông tin đầy đủ, bạn bè cùng niên hỗ trợ nhau thiệt tình, chả mấy chốc “những chàng trai biển cả”, rụt rè, thiếu tự tin ngày nào đã trở nên có giá trong thời buổi cạnh tranh và nhiều cám dỗ, nhất là ở cái thị trường HCM vốn cởi mở, năng động và “thực dụng như người Mỹ” này. Nhiều mảng thị trường cực hót trên thị trường như tài chính, ngân hàng, nhiều công ty cùng ngành nghề mở rộng, chuẩn bị nhân sự cho những hoạt động mới sẽ được hoạt động theo cam kết WTO… Việc chảy chất xám và luân chuyển nhân lực trên thị trường làm không ít nhà tuyển dụng nước ngoài nghi ngờ về tính kiên nhẫn và trung thành của người Việt. Bỏ chút chi phì đào tạo lại, đẩy mức “offer” hơn mức lương hiện hành khoảng usd50-usd100 là dễ dàng có thể thu hút được nhân sự có kinh nghiệm đang trong giai đoạn thử thách nhưng nhiều đam mê, đã được đào tạo từ những công ty khác. Làm việc được ngay, không mất chi phí đạo tạo, cái mà sinh viên Việt nam mới ra trường đều rất yếu. Có nhiều trường hợp thành công, những cũng không ít trường hợp, đứng hết núi này trông núi nọ, để rồi sau một thời gian không dài lại quay lại quả đồi quen thuộc ngày nào mà ở đó, nhiều thế hệ dê núi đã được sản sinh và đang vừa gặm cỏ vừa vuốt râu.
Viết đến đây, tự dưng người viết “ẻo” một phát, nghĩ ngay sang đội tuyển bóng đá Việt nam, khổ, lỡ yêu bóng đá rồi! Mỗi lần xung trận, đều đẩy sự mong chờ của người hâm mộ trong đó có người viết lên đến đỉnh điểm, để rồi sau đó là thất vọng tràn trề. Bao lời nói, bao cải cách, để đến ngày đội quân của HLV nội Phan Thanh Hùng với nhiều ấp ủ cho mội cách làm mới, trong một thời kỳ mới. Thời kỳ đôi chân cầu thủ muốn đá trúng bóng phải chạm đất, chứ không thể lơ lửng bằng nhưng đồng lương trên trời, bằng những cái mà có lẽ chỉ có ở Việt Nam “tiền lót” tay cao ngất. Trận hòa nhạt nhòa với Myanma với đồi hình hầu hết các cầu thủ U23 có lẽ lần nữa đặt bóng đá Việt nam về đúng chổ của nó. Cái nền bóng đá ở một đất nước đông dân xết thứ 13 thế giới và hâm mộ bóng đá chả kém dân Brasil, cầu thủ ngôi sao chạy siêu xe, đá bóng trên bàn, cổ động viên đếm được bằng mắt. Nền bóng đá của các ông bầu chơi sang. Chả biết gì bóng đá, lúc vận hạn mang tiền tỷ ra thưởng qua từng trận đấu, sướng lên lao từ khu VIP xuống sân rút tiền đo mặt ra xỉa làm xước cả ống kính phóng viên truyền hình, lúc khó khăn dễ dàng xin chào lòng nhiệt huyết… Với nên bóng đá như vậy, sao đáp lại sự kỳ vọng đoạt cúp? Với những cầu thủ bóng đá Việt nam như vậy sao xứng đáng sự tin yêu của người hâm mộ, xứng đáng được với những đồng tiền bỏ ra của các ông bầu? Cũng chẳng cần phải xem kết quả trận hôm rồi, cũng chẳng cần xem họ đá, vì bóng đá Việt nam, cầu thủ đâu có đá! Chủ yếu các ông bầu và giới báo chí đá hộ cho họ. Những chuyện cầu thủ bỏ đội bóng ruột ra nhập chui với đội bóng kia với tiền lót tay này nọ, để rồi kiện cáo ngang xương làm giảm đi cái nét fairplay của bóng đá vốn dĩ có ngàn đời. Giới bóng đá thế giới cũng có nọ, có kia, có “ném đá” cả cầu thù lẫn HLV khi bỏ sang câu lạc bộ khác nhất là kình địch vì tiền. Đâu cũng có, nhưng hầu hết là sự ra đi trong danh dự và thẳng thắn, rõ ràng theo đúng hợp đồng và sự thỏa thuận cởi mở có trước có sau, thật đáng nể. Người viết cũng ngả mũ trước bước chạy của những tượng đài như Mandini, Del Piero; Baresi, … cả cuộc đời thăng trầm cống hiến cho một câu lạc bộ, nhưng thực lòng cũng phải ghi nhận sự đối xử, đại ngộ của những ông chủ CLB với những tượng đài này. Tất cả những đồi xử, cống hiến qua lại ấy đã tạo nên một mối quan hệ mà trong đó sự trung thành, trung nghĩa được thăng hoa.
Có lẽ, yếu tố văn hóa và trình độ nhận thức cũng góp phần không nhỏ để xây dựng lòng trung thành bền vững giữa những con người nhìn qua tưởng là có những quyền lợi khác nhau, thậm trí có phần đối nghịch nhau. Bởi vậy, rất khó đòi hỏi ở một xã hội mà văn hóa mập mời, đảo lộn, lòng tin lung lay từ trên xuống dưới, hỗn mang thực dụng vật chất như bây giờ. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, lòng trung thành giảm, sự dịch chuyển nhân sự gia tăng, nhu cầu tuyển dụng vẫn còn đó, đúng là làm béo cho các công ty môi giới và đăng tin tuyển dụng.
HCMC 26 Nov 2012 CHUTI

MỪNG SINH NHẬT ANH KHƯƠNG 26/11