Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

ĐỒNG XU CUỐI CÙNG (Chuti)


Vườn Hoa Nguyễn Du Hải Phòng
Nó thấy ngứa ngáy, có gì đó dò dẫm qua tóc lên đỉnh đầu, nơi có hai cái xoáy to tướng mà người lớn gọi là xoáy bướng. Mồ hôi nhễ nhại trên mặt, thấm đẫm cái búi tóc bù xù bết lại cùng với cáu bẩn và gầu bám đầy trên lớp da đầu càng làm cho Nó ngứa ngáy hơn. Đợi cái gì đó dò dẫm lên tận đỉnh đầu, thằng bé ranh ma tách lũ bạn cùng khu đi chơi phố ngày tết đang mải mê há mồm ngắm nghía các trò chơi ở vườn hoa Nguyễn Du mà với lũ trẻ nửa tỉnh nửa quê như chúng quả là mới lạ, mắt Nó lấm lét ra phía chỗ vắng người, tay phải đưa lên, ngón tay cái và ngòn trỏ khép lại rất lành nghề miết xuống đỉnh đầu. Lớp da đầu ngứa ngáy khó chịu, giờ này như thể được cày xới, khô ráo tạo một cảm giác sảng khoái lạ thường. Lấm lét xung quanh một lần nữa, chắc chắn là không có ai theo dõi, Nó ngửa bàn tay trái lên, hai ngón tay phải từ từ dí xuống, một con chấy kềnh càng, có lẽ bụng nó mang đầy chứng, đang tìm cách dò dẫm lên đỉnh đầu tìm nơi vượt cạn. Nó khéo léo chuyển con chấy nặng nề dãy dụa lên móng cái ngón phải, giữ thăng bằng, ánh mắt hiếu thắng lộ rõ, dùng móng ngón cái còn lại miết nhẹ nhàng xuống, một tiếng “tách” rất bùi tai phát ra… Như chút được một món nợ, Nó huy động hết các ngón tay đưa lên đầu, mái tóc bù xù như được cầy ải, gầu trắng tung tóe như phấn bảng, mười đầu móng tay dính đầy chất dẻo dẻo, đen đen như nhựa đường… Đang trong cơn say sảng khoái, Nó chợt khựng lại, chột dạ khi có lần cụ bà nào nói, đầu năm không chải đầu, ra chấy rận là xui lắm. Nó lại cẩn thận lấm lét nhìn xung quanh…
“ Đứng lại!” – Có tiếng quát phía sau. Không kịp nữa rồi, Nó nghĩ bụng, sau khi co cẳng chạy chốn mấy thằng mặt mày gớm giếc thị thành, lao về phía đối diện, có đâu ngờ phía kia cũng có mấy thằng đang đứng đón lõng ở đấy.
“Em xin các anh, các anh tha cho em, em có làm gì đâu” – Nó vùng vẫy, van xin trong vòng tay vật lộn đấm đá của lũ trẻ đầu gấu trên phố. Trước khi đi chơi, người lớn đã dặn phải tránh xa mấy thằng đầu gấu, trấn lột trên phố, nhất là mấy ngày Tết. Nó cẩn thận, lấm lét quan sát lắm rồi mà! Nhưng có lẽ cũng vì cái dáng vẻ lấm lết như có của ấy, hay cái mặt quê mùa khù khờ mà giờ này Nó đang dãy dụa giữa đám trấn lột ở góc vườn hoa Nguyễn Du này đây.
“Có tiền, đưa hết ra” – Thằng to lớn có vẻ là trùm ra lệnh.
Mặt mũi tái xanh, Nó rụt rè đưa tay vào túi trái, móc lộn cả túi ra một đồng xu còm: “dạ, em chỉ có từng này thôi, các anh tha cho em!”
Thằng trùm cầm lấy đồng xu và ra lệnh: “ Còn túi kia!”.
“Dạ không có gì ạ” – Nó lí nhí!
Trả cần nói thêm, thằng trùm nhanh nhẹn thọc tay thẳng vào túi quần bên phải của Nó. Thằng đó khựng lại, tức giận rút tay ra tống cho Nó một cái đấm tóe lửa thằng vào mặt: “ Đ.M mày, sỏ tao hả?”. Ánh mắt Nó lúc này gườm gườm, Nó chẳng van xin nữa mặc dù nước mắt chảy ra giàn giụa sau cú đấm trời giáng của thằng trấn lột. Nó đã nói là không có tiền rồi mà, ừ! có ai bỏ tiền vào túi quần thủng bao giờ không mà bảo Nó sỏ chúng. Tay thằng ấy làm mạnh, cái túi thủng rách thêm lại vừa lạnh và đau trực tiếp vào phần dưới cơ thể không có che chắn gì ngoài cái quần vải bảo hộ tiêu chuẩn của mẹ Nó sửa lại. Nó mặc đã bạc hết màu rồi, hôm trước Tết, mẹ mang đi nhuộm lại, Nó lại vui vẻ xúng xính quần mới chơi phố ngày mùng Ba năm nay.
“Cởi giầy ra!” – Thằng trùm giọng tức giận ra lệnh.
Nó giật bắn mình, tim đập loạn xạ, chết rồi, đây mới là chỗ dấu tiền chính của Nó! Cũng chẳng nhiều nhặn gì, chì có vài đồng xu nhỏ mẹ mừng tuổi đầu năm. Nhà Nó nghèo, lấy đâu mà đua với bọn hàng xóm, chỉ có vài xu mẹ cố dành dụm động viên anh em Nó đỡ tũi thân với bạn với bè. Biết vậy, trước Tết Nó đã dành dụm được mấy đồng cắc nhặn nhặn đồng nhôm bán ve chai, phen này có nguy cơ mất trắng.
“ Dạ, em xin các anh, em chỉ còn mấy đồng, các anh tha cho em, để em có tiền đi xe về nhà!” – Nó chắp tay van xin bọn trẻ trấn lột.
Và cuối cùng, nơi cất giữ tưởng như kín đáo nhất, nơi chứa đựng sự cố gắng của mẹ dành cho Nó, nơi mồ hôi và sức lực của Nó bỏ ra mấy tháng trời cũng đi tọng theo những tiếng cười khoái trí của lũ trẻ phố trấn lột. Nó ngồi thụp xuống, nước mắt Nó giàn dụa nhưng chẳng khóc thành lời. Nó ngồi bệt đó bất lực một mình, chẳng có ai giúp đỡ Nó, mấy thằng bạn cùng xóm, chắc giớ này mất hút sắp về tới nhà khi thấy Nó bị trấn lột. Công viên Nguyễn Du vắng dần vào cuối chiều mùng 3 Tết năm ấy, trời se lạnh làm màn đêm sắp buông xuống nhanh hơn. Nó đứng dậy, thất thểu những bước đi nặng nhọc trong dòng người ngược xuôi chơi Tết. Nó một tay xoa nhẹ lên vết thương trên mặt, tay kia xoa xoa vào cái bụng đói meo rỗng tếch của Nó lúc chiều tối buông… Nó khựng người lại, đúng rồi, còn một đồng xu to nhất, mẹ mừng tuổi, Nó không muốn để chung với mớ xu nhỏ bán đồng nát mà muốn cất riêng. Bỏ túi thì dễ mất nhất, bởi đó là nơi Nó muốn đánh lừa lũ trấn lột nếu gặp phải. May thay trước lúc lên phố, nó loay hoay và tìm ra được một chỗ cất dấu vừa vặn với đồng xu to ấy, nơi cái cạp quần nhuộm màu mới, vẫn lộ ra một vết đứt chỉ.
Nó nhảy cẫng lên, cắm đầu chạy, mặc cho cái bụng đói meo, chân nó cứ cuộn trên đường xé tan màn đêm và ánh điện những cột đèn đường chỗ có chỗ không dẫn về khu Phương Lưu nửa Tỉnh, nửa quê của Nó, hai bàn tay thì không quên thay nhau đưa lên xoa nhẹ bụng, nơi có đồng xu cuối cùng của mẹ…
HCMC  20TH FEB 2012 - CHUTI

10 nhận xét:

  1. Rất chia sẻ với Chuti.
    Nhà tôi ở ngày xưa cũng là nửa tỉnh nửa quê (mấy bà chị tôi hay nói đùa là Bẹn Phố hay là Nách Phố) bọn tôi đi vào phố chơi phải đi qua khu Cầu Rào và hay bị bọn ở đây trấn lột. Tôi từng bị cướp một chiếc mũ len khi đi đón giao thừa qua đây lúc 9-10 tuổi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thanks KT.
      Đã có lúc tôi tự ti ao ước : sao mình không là đứa trẻ thành phồ kia nhỉ? Nhưng rồi sau này cứ theo thời gian, tôi lại thấy rất nhiều hảo thủ tiếng tăm trên phố HPG bị dân PL đánh cho tơi bời khi dám xâm phạm lãnh địa PL. Thì hóa ra không phải Phố - Quê, mà cái gọi là tùy theo tư chất mỗi cá nhân mà ai có thể trấn ai, nhất là còn ohu5 thuộc nhiều vào lãnh địa , thế mới có chuyện đấu 2 vòng sân nhà, sân khách như môn bóng đá!

      Xóa
  2. nhỏ bị trấn lột có khi lại hên, để già rồi mà bị lột còn thê thảm hơn.

    anh chọn lối nào ?

    chu ti chọn tên bài viết nghe ghê quá : đồng xu cuối cùng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thanks Thoikhongke.
      Nếu là tôi, tôi sẽ chả chọn lối nào, chả chọn ai trấn lột mình già hay trẻ. Tuy nhiên do đã bị bọn trẻ phố trấn hồi trẻ con rồi. Thì tôi thích chọn thời nhỏ bị trấn hơn bây giờ hay về già sau này.
      Còn tên bài viết, ngh3 hơi ghê nhưng đã chót ý tưởng ban đầu rồi, mà với tôi đã viết, không thích sửa. Hơn nữa, đó chính là đồng xu mừng tuổi (cho thời ấu thơ)cuối cùng tôi còn lại sau lần bị trấn lột ấy. Để sau nay, bằng cách này hay cách khác (ví như không đi chơi vườn hoa ND nữa...) tôi không bị trấn lột tiền mừng tuổi nữa...

      Xóa
  3. Hình như con trai hay bị bắt nạt hơn? Ngày xưa tôi cũng lang thang khắp xó xỉnh kể cả vườn hoa N Du, nhưng chưa bị trấn lột bao giờ. Nhớ khi xưa có cầu treo qua sông Lấp, cái cầu hỏng ơi là hỏng, chỉ còn mấy miếng ván bắc lưa thưa, nhưng tôi lại còn dắt tay một thằng sang cầu, he he... Tôi chỉ còn lại rất ít ký ức về ngày đó. Cứ phải nhờ những người như CT nhớ lại hộ.
    Tên bài tôi thấy là ổn mà. Bị trấn hết chỉ còn mỗi đồng thì đúng là đồng cuối còn gì! :D
    Già mà bị lột thê thảm hơn nhiều khongthoike ạ. Vì nhỏ bị lột sẽ có bài học sớm để tránh bị lột nữa. Già rồi mới bị lột, thì đó là lột hết đến da... Tôi đã nghe 1 tr hợp rất quen biết với chúng ta, già rồi còn bị lột hết, hu hu...

    Trả lờiXóa
  4. Thanks TD.
    Đúng con trai hay bị trấn lột hơn. Vì thới đó, mặc dù có trấn lột nhưng kể cả trẻ con đến người lớn luôn tôn trọng PN , hay một cách nữa, chúng chỉ biết trấn tiền mà nhát gái, nên không dám "Móc" vào túi quần thủng của chị em để lấy tiền, hay như bắt chị em cởi bỏ trang phục giửa thanh thiên bạch nhật đển kiểm tra chỗ cất dấu tiền. Còn nữa thời đó ít trấn lột nữ. Nhưng tôi đảm bảo thời nay đã khác, nhưng tên trấn lột nam cũng chả ngán để móc túi, cởi đồ PN để lấy "hết", hay giờ này không thiếu trấn lột nữ. Nhưng Clip hót bao nhiêu khi nữ sinh lột áo, đánh hội đồng ... thời nay đó thôi!

    Trả lờiXóa
  5. Á quên, Thanks Kt vì ảnh minh họa. rất thú vi, đó là gần cái nơi tôi bị trấn lột.... Nếu không nhầm, đó gọi là nhà kèn nhỉ?

    Trả lờiXóa
  6. Đọc bài thì biết ngay là của Chuti, ko cần ghi danh t.g bài viết cũng đoán được: Chất lai láng của văn học luôn hiện hữu trong các thể loại. Dù trong hoàn cảnh nào, "hắn" cũng "nắn" thành văn được, mà đôi lúc lại thấy thành văn xuôi như "Ca trù" mới hãi.
    Xin chúc mừng Chuti, phát huy nhé

    Trả lờiXóa
  7. Ấy! đừng có hãi, Bác hãi không đọc, thiếu bới người comment giúp tôi tiến bộ hơn.
    Như Bác thấy, cảm đến đâu tôi tuốt đến đó, ra gì thì ra, ... hehehe, văn xuôi thành ca trù thì đúng là tôi choáng thật!
    Thanks Bác!

    Trả lờiXóa
  8. Còn nữa, cứ gần nghệ sỹ VC, tới tôi sẽ còn làm thơ nữa, đỡ lẫn lộn văn xuôi và thơ nhể!

    Trả lờiXóa