Máy
bay hạ cánh xuống phi trường, hành khách vội vàng chen lấn ra cửa…
Người
khách trung tuổi chậm rãi bước theo dòng người dồn vào toa xe đưa đón trong sân
bay. Cái cảm giác mệt mỏi sau chuyến đi dài ngày, cái men rượu chia tay trước chuyến
bay trễ gần tiếng đồng hồ càng làm sự chờ đợi và bực bội nhiều hơn. Mọi ánh mắt
khó chịu hướng về phía cầu thang xuống máy bay vắng bóng ngưới mà cửa xe đưa
khách chưa được đóng lại. Bước chân dò dẫm theo từng bậc thang của bà cụ, một
tay chống theo gối, tay kia được chỉ dẫn bởi cậu thanh niên to cao lầm lỳ và nhẫn
lại. Bà cụ khăn đội đầu xưa cũ, miệng đeo khẩu trang chống say nặng nề chống gối
bước lên chiếc xe đưa đón khách. Người phụ nữ trừng 40 đứng dậy nhường chỗ, cậu
thanh niên nhanh nhẹn xốc nách bà cụ vào cái ghế trống. Cậu vẫn lầm lỳ không biểu
lộ cảm xúc, một tay nắm dây treo thăng bằng, tay kia với ra nắm chắc tay bà cụ
đang ngồi yên vị trên ghế. Cậu ta như lảng tránh mọi ánh mắt của nhiều hành
khách trên xe đến khi sự e dè của cậu gặp cái gật đầu nhẹ của người đàn ông
trung niên đứng phía xa đối diên trong chiếc xe chiều tối phi trường ấy….
Xe
đỗ lại, mọi người hối hả ùa ra, người đàn ông trung niên chờ đợi sau cùng theo
bước chân của bà cụ và chàng thanh niên cao to lầm lỳ ấy. Trong cái lúc mệt mỏi
và chậm chễ, ông ta mơ thấy hai người già trẻ đang vẫy taxi và hào hứng mời bà
cháu cùng đi chiếc xe đang đón đợi sẵn mình trước phi trường náo nhiệt, hình ảnh
hai bà cháu bên nhau như được kéo dài trên hành trình hôm ấy. Ông bỗng thót
mình tỉnh lại, ngay ở cửa ra vào, hai người trung tuổi đón đợi khác vội vàng nắm
tay bà cụ, câu thanh niên lại nhanh nhẹn: “Cô chú đỡ bà giúp, cháu phải vào lấy
đồ”. Ông vội vã rảo bước, chỉ kịp đập nhẹ lên vai chàng thanh niên và giơ ngón
tay cái gật gù cùng nụ cười giản dị đáp lại của cậu...
Người
đàn ông trung niên bước lên xe, xa dần góc phi trường hiện đại ấy, chỉ giữ lại hình
ảnh cậu thanh niên lặng lẽ nắm chắc bàn tay dò dẫm của người bà, một nét đẹp giản
dị của phi trường thời nay mà ông mong sẽ gặp lại.
HCM
01 APRIL 2013 – CHUTI.
Cám ơn " Người đàn ông trung niên" bận công tác nhưng không quên blog. Một câu chuyện giản dị nhưng chứa đựng cái đẹp mà lâu nay người ta lãng quên.
Trả lờiXóaThanks KT.
Trả lờiXóaThật vui khi chứng kiến điều giản dị ấy, nó làm ta lắng đọng lại, nó làm cho cuộc sống tưởng như hối hả, bận rộn của ta như chậm lại và thư thái hơn.
mấy hôm đi công tác, về thấy Blog của mình rôm rả hẳn lên, xin chúc mừng!