Hôm
rồi theo dõi chương trính “ Thứ 7 cuồng nhiệt”, chương trình cho những người
yêu túc cầu giáo phát trên Đóng Đá TV tối Thứ 7 hàng tuần. Khi bàn về vấn đề phản
ứng của dư luận và những người liên quan trong cuốn tự chuyện của Sir Ferguson,
cuốn sách gây xôn xao dự luận Anh và Thế giới bóng đá, một chuyên gia Bóng đá,
một ngưới lớn tuồi nhất trên diễn đàn nhận xét: “ Phương Tây người ta quảng đại,
nói ngay, nếu sai người ta kiện, còn nói xong rồi họ nguội nhanh lắm. Không giống
như người Việt mình, văn hóa nhỏ nhen, cố chấp, suy diễn nhớ lâu…. Nên cuốn tự
chuyện ấy có nói về những người liên quan, e cũng bình thường và không ảnh hưởng
nhiều đến họ…” Nghe đến đấy, ống kính truyền hình lướt nhanh một vòng và dừng lại
trong giây lát ở khuôn mặt một vị khách mời khác, vốn là nhà báo. Anh này đưa
ánh mắt khó chịu về chuyên gia nọ, rồi như kinh nghiệm của người làm báo, anh
ta nhanh chóng trở lại trạng thái tâm lý bình thường tránh những xoi mói của
công chúng đang xem tryền hình trực tiếp.
Không
phân định hay dở của từng người trong chuyện này, nhưng trên phương diện khách
quan nhất, suy cho cùng, cả hai vị ấy hay bản thân người viết cùng sinh ra, uống
nước nguồn, hít thở bầu không khí mang hình chữ S… Chỗ này hay chỗ khác, cũng
có gì đó ná ná nhau, cũng là người dân An Nam mình cả mà…. Xuỵt, nói vậy để
chính người viết phần nào cũng giống ông chuyên gia bóng đá có tuổi kia đang
mang chuyện của bạn bè mình ra để mổ xẻ ngay bây giờ, cũng chẳng phải để cổ súy
cho thói hay nói xấu “người mình”, mà chỉ để thỏa cái trí tò mò thóc mach vốn sẵn
trong người như có lần người viết tự nhận cho mình cái nick dở hơi xấu xí: “con
ma xó”. Ừ đành vậy, mình có hay ho, đẹp
đẽ gì đâu là sợ cái tên xấu vậy cơ chứ!
Hắn
tên Việt, chính hiệu là bạn, nói như nhiều người Hắn là bạn chí cốt hay bạn nối
khố của người viết, đi đâu cũng như hình với bóng vậy, thân lắm! Thân thiết đến
mức bạn bè, người thân hay kể cả những đồng nghiệp, những người xung quanh mỗi
khi người viết đến đều e ngại và tỏ ra khó chịu hay ghen tỵ với Hắn. Kết quả ra
sao, chắc mọi người có thể đoán được, mọi người tìm cách cô lập và xa lánh Việt.
Khổ
thân cho bạn tôi, chẳng có tội tình gì, chỉ vì lái tấm lòng quan tâm quá mức đến
bạn bè, ấy vậy mà bị ăn quả báo, từ đó Hắn trở nên lầm lỳ, xa lánh và tự ti hơn
nhiều trong cuộc sống. Thấy bạn ngày càng thay đổi theo chiều hướng xấu, tôi
thương Việt nhiều hơn!
Tôi
thương Việt! Nhớ cái ngày ôn thi đại học, cái thời của tôi tài liệu ôn thi hiếm
lắm, mấy cuốn bộ đề ôn thi cứ coi như là vàng. Ngày ấy ông bác bà chị dâu của
ông anh rể tôi làm trên sở giáo dục một thành phố lớn, trung tâm văn hóa giáo dục
của cả nước, nghe nói quen biết nhờ vả nhiều lắm mới mượn được cuốn đề thi ấy.
Tôi hồ hởi khi nhận được cuốn tài liệu quí giá ấy. Ngày Việt mới ra thành phố
ôn thi, đi với Việt là hai đứa bạn cùng cảnh ngộ. Không hiểu duyên nợ tiền kiếp
ra sao, nhìn thấy Việt bước vào lớp luyện thi cùng tôi, tôi ngỡ đã gắn bó với
Việt từ thủa nào. Tôi mời Việt đến nhà, tôi mang cuốn cẩm nang ôn thi ra khoe với
Việt. Việt như bị thôi miên bởi cuốn sách, để mặc tôi ngẩn ngơ với bữa ra mắt
lý thú đã chu đáo chuẩn bị trước cùng những điếu thuốc, chén nước trè Thái quyện
mùi, cùng với cả mấy cái kẹo gừng “…Chó” nữa chứ… Việt đọc cuốn sách từ sáng đến
tối khuya, quên ăn, quên uống, Việt đọc cho tới lúc mệt lả, Việt ngất lịm đi
trong vòng tay của tôi… Sau khi nhấp ngụm nước trè đường nóng, Việt từ từ mở mắt
trong niềm vui khó tả của chủ nhà, miệng Việt thều thào:
-
“Cậu cho tớ mượn cuốn sách này về nghiên
cứu thêm nhé, tớ đọc chưa xong hết!?”
-
“Ừ cậu cứ yên tâm, mang về mà đọc, bây
giờ phải ăn chút gì đã” – Tôi hốt hoảng cho tình yêu học hành của Việt.
-
“Cám ơn cậu, nhưng tớ phải về tranh thủ
đọc nốt để còn trả lại cậu. À, cậu nhớ đừng nói với mấy đứa bạn cùng quê lên ôn
thi với tớ là cậu có và cho tớ mượn cuốn tài liệu này nhé!” – Việt nói và vội
vàng đứng dậy ra về trong ánh mắt khâm phục của tôi… Việt đã loại được hai đối
thủ trong cuộc thi sắp tới!
Việt
đỗ đại học năm ấy như dự đoán của tôi. Nhưng thấy Việt có xu hướng của một vĩ
nhân, sẵn có điều kiện, gia đình đưa Việt đi dụ học mãi tận bên trời Tây. Không
biết Hắn có phải hình mẫu mà nhiều người đã mang ra so sánh truyền miệng khi
nói về người nước Nam mình với dân Tầu Xì phía Bắc, đại khái cuộc chiến một Nam
– một Bắc thì Bắc thua Nam thắng, còn 3 Nam – 3 Bắc thì phần thắng lại nghiêng
về phía ngược lại. Song, nghe bạn bè kể lại, Việt bạn tôi, do cuộc sống trước
đó nơi quê nhà, cái sự xa lánh, ghen tị của bè bạn, cái tinh tự ti vốn có đã
làm yếu Việt đi nhiều trong những tháng năm mang chuông đi đánh xứ người ấy. Việt
chả biết giao lưu, mở rộng tầm nhìn với bè bạn 5 Châu, đằng này Việt lại túm
năm tụm ba với một số bạn bè giống mình từ nước Nam: Ối rồi! chúng nó là cái
đinh gì mà mình phải học, phải giao lưu, chúng ta là trên hết “hiên ngang chỉ
biết ngẩng đầu” mà…. Thế rồi Việt tưởng như gần với cách giáo dục phương Tây
thì ngược lại, Việt càng xa với nó… và, Việt càng tự ti và láu cá hơn. Ừ, nghĩ
như Việt thì cũng đúng: “Phải tìm đường để mà tồn tại chứ! Chẳng là số một thì
ông cũng không chịu là số cuối cùng!” Suy đi tính lại, nhìn ngang nhìn ngửa, mấy
thằng Tây thì to con vô đối, mấy thằng Tầu thì mưu mô, đông đúc và đoàn kết, Việt
chẳng dám so, thôi đành nhìn lại thằng bạn mình cùng vóc dáng màu da, mặc cho
bao ngày nằm gai nếm mật đả phá bọn Tây – Tầu, Việt nhắm được người mà Việt phải
đạp xuống vị trí cuối cùng…
Ối
ôi, đời này ai học được chữ “ngờ”, Việt cũng đâu có ngờ rằng, thằng bạn cùng nằm
gai nếm mật đả phá Tây-Tầu kia cũng như Việt, nó cũng đang đợi sự trượt chân của
Việt cơ mà. Khổ thay, bài thi tốt nghiệp ở trời Tây năm ấy, Việt và nó cùng
chung một công trình, cần tính đồng đội,
để rồi lý ra phải cùng nhau hỗ trợ làm tốt đề tài, hai chúng nó cứ ngồi rình rập
và phá nhau, để cả hai năm ấy cùng níu nhau mà chết!
Việt
trở về nước với bao nỗi niềm chất chứa. Việt tìm đến tôi, tôi mừng như chúng số
khi gặp lại “idol” của chính mình, chứng kiến người hùng của tôi sau mấy năm tu
nghiệp nước ngoài. Việt kể về những năm tháng chinh chiến ở trời Tây, kể về cuộc
trường chinh chống Tây dẹp Tầu của Việt. Việt kể về những lần đấu trí trong rượu
với những thằng Tây to gấp đôi Việt, thật hả hê và ngưỡng mộ. Tôi mắt tròn, mắt
dẹp, miệng hình chữ A, chữ Ô mỗi khi cuối câu truyện, phần chiến thắng, bục vinh
quang luôn nằm dưới đôi dày sáng bóng của Việt.
Trong
sự ngưỡng mộ cá nhân, tôi hỏi thăm về gia đình và những người bạn của Việt, nhất là hai người bạn
mà tôi đã được biết, hai người mà cũng chính do cái tính sùng bái cá nhân của
mình mà vô hình chung tôi đã đặt họ dưới đôi chân và sự toan tính của Việt. Tôi
hỏi thăm vì trong tôi luôn có chút ân hận, khi giờ đây, bằng sự tiếp tay của
tôi, Việt đã thành công, rạng danh đất trời. Với họ, chả biết giờ này ra
sao?... Nghe đến đó, như hiểu được nỗi lòng của tôi, Việt khoát tay: “Khỏi,
chúng nó sống được, vẫn giao lưu!”
Lạy
trời phù hộ, tôi nhẹ cả người khi nghe Việt dứt khoát. Ấy vậy, vẫn còn chút bán
tính bán nghi. Mặc dù Việt vẫn là thần tượng tuổi thơ của tôi, nhưng qua nhiều
trải nghiệm, tóc bạc dần tôi cũng mơ hồ nhận và thi thoảng mang cái biệt tài
chém gió của Việt ra để thực nghiệm với bạn bè, nên cũng mạn phép dò hỏi thêm
công việc, cuộc sống và nơi ăn chỗ ở của hai người bạn kia để có dịp thể hiện sự
nuối tiếc năm nào của mình. Nghe vậy, Việt cười khà khà, tiện tay mở chiếc Ipad
đời xịn nhất lướt nhanh và đưa cho tôi xem một diễn đàn…
…
Đầu óc tôi mê mải đắm chím trong những cung bậc cảm xúc của một diễn đàn bạn bè
đích thực. Theo cái đầu ngón tay của Việt, tôi dường như được sống lại với cảm
xúc học trò ngày nào, tôi được gặp lại mái trường xưa kia với tuổi thơ tôi bay
bổng những ngày hè, tôi được sống lại trong những trang sách học trò bộn bề con
số, tôi được sống lại với ánh mắt è dè cùng
mái tóc bấm bờm của cô nữ sinh lớp
dưới. Ngón tay Việt lại lướt nhanh qua từng tháng năm của mái trường rồi đột ngột
dừng lại ở hai khuôn mặt quen quen, tôi như tỉnh giấc, quay lại với thực tại,
hai khuôn mặt thân quen ngày nào vẫn làm cho lòng tôi áy náy, tôi dằng lấy chiếc
Ipad trong tay Việt, vội vàng lướt nhanh, những hình ảnh mới đầy màu sắc cuộc sống,
màu sắc sẻ chia hiện rõ hơn trước mắt tôi… Lòng tôi cảm thấy nhẹ nhàng trước những
hình hảnh giản dị, những chia sẻ mộc mạc của hai người bạn chợt quen ngày đầu.
Sau bao năm, cùng với nụ cười bao dung ấy, cứ như quá thân quen và gần gũi với
tôi tự bao giờ.
Việt
nãy giờ ngồi im, mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ căn khòng khép kín ở cái trung cư
cao tầng tách biệt với bên ngoài ồn ào phố xá. Có lẽ lúc này trong lòng Việt ngỗ
ngang lắm. Tiến gần sát tới ô cửa sổ, tôi đặt nhẹ tay lên vai Việt:
“Cậu
luôn là thần tượng của tôi, nhưng ngoài tôi, còn những người bạn giản dị kia rất
cần sự sẻ chia của bạn nữa, hãy đến nắm tay họ đi Việt!”
Khác
với những lần chém gió khác, Việt chỉ đưa tay lên nắm lấy bàn tay tôi đang trên
vai Việt, mắt vẫn nhìn về xa xăm qua ô cửa sổ thân quen ấy….
HCM
– 28th OCT 2013 - CHUTI