Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

THÚ CHƠI HI - END

Hôm vừa rồi về Hải Phòng  gặp lại cậu bạn học thời phổ thông. Hắn hồ hởi: hôm nay mày đi nhậu với tao, tao có mời mấy tay dân chơi Audiophile. Sẵn có máu thích nghe nhạc và hâm mộ hi-end mình nhận lời ngay. Sau chầu nhậu cả bọn về nhà một thành viên để "mục sở thị" dàn hi-end và thưởng thức âm thanh của nó.  Quả là quá sức tưởng tượng...

Xin mượn bài sưu tầm dưới đây để nói rõ hơn:

Muốn chơi hi-end Phải độc thân!


Một dân chơi âm thanh hi-end uy tín – một nhà trí thức có địa vị trong xã hội – sau nhiều năm “dấn thân” vào thú thú chơi âm thanh đỉnh cao đã cay cú tuyên bố “Chơi âm thanh hi-end phải bất nhân, bất nghĩa”. Tất nhiên, câu nói này hơi quá, nhưng sự thực cũng… gần gần như vậy.
Tiền tỉ cho một bộ dàn hi-end
Bộ dàn hi-end tuy cũng dùng để thưởng thức âm nhạc trong gia đình nhưng nó hoàn toàn khác với các thiết bị âm thanh thông dụng. Các thiết bị nghe nhạc hi-end đều được làm thủ công hoặc bán thủ công, ráp từng món theo sở thích nên vô cùng đắt. Dây loa cũng bằng vàng, cũng hiệu nọ hiệu kia, Kimber với lại BMI Piranha. Đầu đọc CD phải có preamp bóng đèn, đại loại như hiệu Audioromy. Bộ chuyển tín hiệu digital/analog thì MHZS cho phép xử lý tín hiệu ở chất lượng cao nhất 24bit/192KHz. Ampli thì phải cỡ RudiStor RR88, bóng đèn cả chùm sáng long lanh. Loa thì khỏi nói, hằng hà sa số chủng loại, tên gọi, tên nào nghe cũng sáng choang, như Vienna Acoustics, Usher Audio, Isophon…
Theo lời dân hi-end thì dàn máy nghe của họ có đáp tuyến tần số rất rộng, đồng thời hòa quyện được các dải tần tốt nên âm thanh mềm mại, ngọt, nghe rõ từng nhạc cụ nhưng không rời, “tơi” hẳn ra như loa monitor phòng thu mà quyện chặt với nhau. Dàn hi-end phản ánh được “vị trí” âm thanh một cách hoàn hảo, nhắm mắt lại là tưởng tượng ra được chỗ đứng của từng người trong dàn nhạc, trước sau, trái phải, lớp lang rõ ràng.
Với những tính năng tuyệt vời như thế, giá cả của một giàn hi-end cứ gọi là cao ngất trời. Có thể tưởng tượng được không, đôi dây loa của Karma  loại kha khá (kha khá thôi, chứ không phải là loại luxury) đã có giá… 30.000USD, ngang giá với một chiếc ôtô loại ngon lành. Một cặp loa của West Lake Audio thường thường bậc trung cũng trên 200.000 USD. Tất nhiên, như vậy thì một bộ giàn âm thanh có giá rất kinh hoàng, thường từ cả trăm nghìn USD tới... không tưởng tượng nổi.
Hiện nay, trên thế giới, bộ giàn hi-end đắt nhất đang được chào bán với giá 2 triệu USD. Sếp thứ hai là bộ giàn 101 X–Treme luxury của hãng MBL có giá 1 triệu USD, tức là gần 18 tỉ đồng. Với giá cả này thì những đệ tử của hi-end trên thế giới cũng ở xa mà ngó thôi, nhưng “một người Việt Nam đã ẵm nó về nhà mình ở Hà Nội. Tiếp đến, hai bộ giàn giá nửa triệu USD cũng đã thuộc về hai người yêu thích âm thanh đỉnh cao Việt Nam khác”, một người chơi hi-end có uy tín tiết lộ.
ở Việt Nam, các chương trình hòa nhạc không được tổ chức thường xuyên, nên người yêu âm nhạc rất ít được nghe trực tiếp trong các buổi hòa nhạc. Vậy nên những người nghiền âm nhạc đỉnh cao chỉ có cách tìm đến với các dàn âm thanh hi-end.
Tuy nhiên, với giá cả như vậy, phần lớn người chơi hi-end ở Việt Nam đều dùng những bộ dàn đã qua sử dụng. Họ chơi đồ hi-end second-hands không phải vì hoài cổ hay vì muốn độ hàng theo cá tính… mà bởi giá đồ cũ thì thấp hơn giá đồ mới, phù hợp với túi tiền của họ hơn. Đó là những bộ giàn do giàn từ các studio thải ra, hoặc được đem về từ các chợ đồ cũ ở Mỹ, Nhật Bản, Singapore, Hồng Kông… Giá một bộ giàn hi-end second-hands khoảng 1.500 – 3.000 USD cho một bộ trung bình và khoảng 10.000 USD cho một loại luxyry. ấy là chưa kể mua được một bộ dàn hi-end thì phải sắm được cái cho nó chạy, đó là những đĩa âm thanh dành riêng cho loại máy này. Những đĩa nhạc này được sản xuất ở nước ngoài và giá không bao giờ dưới 20 USD. So với một bộ dàn hi-end thì cái giá một đĩa kia là muỗi, nhưng khổ cái là một người chơi hi-end muốn nghe đã tai nên bao giờ cũng phải có cả trăm đĩa như vậy trong nhà.
Nghệ sĩ phải tránh xa hi-end
Vậy nên không có gì lạ khi ở Việt Nam, lượng người chơi hi-end không nhiều, số người chơi hi-end vẫn vào hàng hiếm so với các thú chơi khác. ở Việt Nam, chỉ có một câu lạc bộ duy nhất của những người thích âm thanh hi-end là Câu lạc bộ Âm thanh Hà Nội (Hanoi Audio Club), được thành lập từ năm 2005 và ở thời gian đầu khi thành lập, câu lạc bộ chỉ có 4 thành viên, gồm chủ tịch là anh Lê Quốc Huy (còn gọi là Huy Bác Cổ) và 3 thành viên sáng lập là nhạc sĩ Phạm Quang Minh, anh Nguyên Tuấn Anh (còn gọi là Tuấn Gồ Ghề) và anh Bùi Kim Trường (còn gọi là Trường Con) – chủ hãng taxi Phù Đổng. Đến nay, câu lạc bộ đã có rất nhiều thành viên không chính thức, trong đó có những người nổi tiếng, như: nhạc sĩ Ngọc Đại, nhiếp ảnh gia Phương Hồng Khánh, họa sĩ Minh Đỉnh, NSND Đào Trọng Khánh, nhạc sĩ Thụy Kha…
Anh Lê Quốc Huy, Chủ tịch Câu lạc bộ này cho biết, “ở Hà Nội, có khoảng 100 người chơi đồ âm thanh hi-end. ở thành phố Hồ Chí Minh, số người chơi gấp 10 lần ở Hà Nội. Ngoài ra, ở các thành phố lớn, như Hải Phòng, Đà Nẵng, Vũng Tàu… đều có”.
Người chơi hi-end ở Việt Nam cũng có đủ thành phần nghề nghiệp, từ nhạc sĩ, họa sĩ, đạo diễn tới bác sĩ, doanh nhân… 
Mỗi người đến với hi-end bằng một con đường khác nhau và để “chơi” được hi-end cũng khá nhọc nhằn. Như anh Huy, Chủ tịch Câu lạc bộ Âm thanh Hà Nội thì từ nhỏ, an đã thích các dàn máy. Ngay sau khi đất nước thống nhất, anh lên tàu vào TP Hồ Chí Minh học nghề sửa chữa điện tử rồi quay về mở cửa hàng bán các loại máy nghe nhạc, còn bây giờ, anh chỉ bán các bộ dàn âm thanh hi-end và cửa hàng của anh là một trong những cửa hàng hi-end có uy tín ở Việt Nam.
Để chơi được những bộ giàn này, anh Huy phải tự học cách hiểu âm nhạc, chính xác là hiểu dòng nhạc bác học. Bởi dàn máy hi-end được tạo ra để nghe nhạc cổ điển. Công cuộc mày mò tự học cũng công phu và vất vả. Anh kết bạn với các nhạc sĩ, tự học tiếng Anh để đọc được sách nước ngoài về âm nhạc, về hi-end… Việc học hành này của anh trên trang giấy chỉ mô tả vài dòng vậy thôi, nhưng anh đã học mất nhiều năm, cóp nhặt rất nhiều kiến thức để được như ngày hôm nay – giới hi-end Việt Nam nhắc đến tên anh với lòng trân trọng.
Người khác như nhạc sĩ Ngọc Đại. Anh đến với hi-end như một tất yếu, vì anh là nhạc sĩ, anh yêu thích âm nhạc. Hiện nay, nhạc sĩ Ngọc Đại cũng đang sở hữu một bộ dàn hi-end kha khá.
Bên cạnh những người yêu âm thanh hi-end nghiêm túc trên, lại cũng có người chơi hi-end như một thú chinh phục. Giới chơi hi-end Hà Thành vẫn nhắc đến một thanh niên tên là C (xin được dấu tên), mới ngoài 20 tuổi. C. có thú vui là cứ có bộ dàn hi-end nào mới ra là phải tìm cách có bằng được. Kết quả là hiện nay, C. sở hữu tới mấy bộ dàn hi-end mà mỗi bộ tới hơn tỉ đồng. Tuy nhiên, C. không được giới hi-end phục, vì C. không tự kiếm ra những đồng tiền đó, mà do mẹ cho và C. bị nhận xét là “chơi theo bầy đàn, thiếu tai thẩm nhạc”.
Nói chung, cũng như nhiều thú chơi khác, người ta đến với hi-end theo nhiều con đường khác nhau. Tuy nhiên, hi-end Việt Nam có một điểm khá lạ, điểm lạ đó nằm ở thành phần những người chơi hi-end. Thường thì với yêu cầu phải có nhạc cảm tinh tế mới thích và chơi được đồ hi-end, ai cũng cho rằng như vậy thì giới nghệ sĩ phải chiếm tỉ lệ nhiều trong những người chơi hi-end ở Việt Nam. Nhưng sự thực lại khác xa. “Nghệ sĩ chơi hi-end ở Việt Nam rất ít. Phần nhiều những người chơi hi-end ở Việt Nam là quan chức đã về hưu, hoặc doanh nhân thành đạt”, một người chơi hi-end có tiếng ở Việt Nam tiết lộ. Lý do của tỉ lệ lạ này là “nghệ sĩ lấy đâu ra hàng chục nghìn USD, hàng trăm nghìn USD, thậm chí là hàng triệu USD để chơi hi-end”.
“Trong ba người Việt Nam sở hữu bộ những giàn hi-end giá kinh hoàng được kể trên thì chỉ có một người là doanh nhân, hai người còn lại đều là… cán bộ nhà nước”, người chơi hi-end uy tín trên cho biết.
Lừa vợ, dối mẹ để mua hi-end
Với mức thu nhập hiện nay ở Việt Nam thì để sở hữu một bộ dàn hi-end là việc… gian nan vất vả. Vì phải làm việc cật lực và tích luy lâu dài mới mua được món đồ mình yêu thích. Tuy nhiên, Nhưng với những kẻ nghiện ngập âm thanh trung thực thì họ sẽ nghĩ ra bất cứ cách gì thoải lòng mong ước của mình. Chẳng thế mà dân chơi hi-end Hà Nội vẫn cười cười kể với nhau chuyện anh H. (xin được giấu tên) đã vay vàng (tiền dưỡng già) của mẹ già rồi vụng trộm vợ đi mua bộ dây loa hàng nghìn USD về. Không cần phải kể thì cũng biết sau đó, anh gặp… sóng gió với vợ thế nào.
Lại có anh N. (cũng xin giấu tên) không cho con đi học ở các trường quốc tế, vì muốn dành tiền... mua dàn âm thanh hi-end mơ ước.
Anh K. mê hi-end đã có một mẹo rất “hay”. Khi đi cùng vợ ở nước ngoài, cứ say mê ngắm nhìn một bộ dàn hi-fi (hi-fi là bộ dàn âm thanh cho chất lượng âm thanh thấp hơn hi-end nhiều và giá cao nhất cũng chỉ khoảng vài nghìn USD) đã qua sử dụng, giá khoảng vài trăm USD, rồi thiết tha nói với vợ là mình ước có bộ giàn này. Vợ thấy không đắt lắm, xuất tiền ra mua tặng chồng. Anh K. mang bộ dàn này về nhà, rồi từ đó, thỉnh thoảng lại thay cái này, đổi cái kia và cuối cùng, bộ dàn hi-fi thường thường thành bộ giàn  hi-end đỉnh cao với giá cả trăm ngàn USD cả. Anh K. nói với vợ rằng anh chỉ đổi qua lại với bạn bè, không phải thêm tiền mua bán gì nên vợ anh tin. Vả lại vợ anh K. như nhiều phụ nữ khác, không hiểu gì về máy móc kĩ thuật, cứ nghĩ những bộ dàn sau này của chồng có giá cũng tương tự như bộ giàn đầu tiên mình mua tặng chồng, nên mặc chồng muốn trao đi đổi lại, chỉ cần chồng vui. Kết quả là Anh K. phải thường xuyên đề phòng ngay cả khi tiếp những “con nghiện” hi-end như mình – cái thú của dân nghiền hi-end là phải tụ tập lại, cùng nghe âm thanh rồi cùng tán thưởng với nhau mới vui - khi vợ không có nhà, nhưng khi nói tới giá cả những bộ dàn của mình, anh và khách cũng phải nói nhỏ, vì sợ… cô giúp việc nghe được, về mách với vợ.
Chẳng thế mà anh Huy, chủ tịch câu lạc bộ Âm thanh Hà Nội, từng vui vẻ tuyên bố: “Muốn chơi hi-end phải độc thân!”. Câu này được giới hi-end gật gù tán thưởng. Bởi nhiều người trong số họ đã làm việc cật lực một thời gian dài, đã dành dụm đủ tiền để mua được giàn máy mình mơ ước, nhưng tới lúc đó, vợ họ “bỗng nhiên dở chứng, không cho mua. Tiền vợ quản, vợ không cho thì lấy thế nào được”, một tay nghiền hi-end đau khổ kể và bổ sung thêm: “Hoặc là phải được tự quản lấy tiền mình kiếm ra”.
Đông Mai ANVN1 (07/2009)

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

TIN BUỒN



Gi ACE KT-26

Nghe tin nhà Minh Hương có chuyn, c thân sinh qua đi ti HPG . L ha táng vào lúc 14:00 chiu này. Thay mt BLL KT-26 và cá nhân tôi có li chia bun cùng Minh Hương và gia đình. Do điu kin xa, nh BLL HPG và các bn có điu kin gi li ca các ACE xa gn không có dp thăm viếng ti Minh Hương và gia đình. Ch mt li hi thăm như đ đng viên Hương và gia đinh lo cho c chu tt và vượt qua lúc khó khăn này.

Thi gian gp gáp, mi người lo giúp, Minh Hương và gia đình thông cm.

TM BLL KT-26
NVH

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Con đường tơ lụa - giao lưu đông tây (Khongthoike)




Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương quan vô cố nhân.

Xin vơi một chén quan hà
Dương quan chốn ấy ai là cố nhân

Hai câu thơ cuối trong bài tứ tuyệt Vị thành khúc của thi phật Vương Duy thời nhà Đường tả nỗi lòng bạn bè khi chia ly. Địa điểm Dương quan trong bài này biên giói phía tây Trung hoa thời cổ, một cứ điểm nổi tiếng trên con đường tơ lụa huyền thoại , một biên niên sử ngàn năm của nền văn minh nhân loại . Giao lưu Đông - Tây.

Bài viết này không có tham vọng nhiều về khảo cứu ty trù chi lộ bởi vì không đủ tầm cũng như trình độ về một đề tài quá lớn , mà giống như chuồn chuồn điểm nước lướt qua một số điểm về con đường vĩ đại này.

Khởi nguyên từ thế kỷ 3 BC, Trương Khiên , sứ giả nhà Tây Hán, ( Hán Vũ Đế ) vì mục đích chính trị và quân sự của đế chế Hán lên đường sang Tây vực , xuất phát từ Trường An. Nhiệm vụ hoàn thành sau 13 năm , nhưng lịch sử ghi công cho Trương khiên là người khai phá con đường tơ lụa nối Đông Tây.
Thông tin chi tiết liên quan tới nhân vật này và huyền thoại cũng như dấu tích của chuyến viễn du có thể tra trong Wiki nhưng cảm xúc khi tới chân Hắc Sơn - Gia dụ quan - Cam túc nhìn tượng đài của ông trong bóng chiều tà lại muốn lên đường .
Thanh minh thượng hà đồ - một bức tranh vẻ cảnh đô thị Trung hoa cổ dịp Thanh minh
Trung hoa là nước phát minh ra cách trồng dâu , nuôi tằm , ươm kén , dệt lụa . Sản phẩm lúc đẫu chỉ dành cho hoàng gia , vì giá trị thương mại quá cao nên nhu cầu xuất khẩu sang phương tây góp phần thúc đẩy các đà đội ( thương đội lạc đà ) vượt sa mạc, núi cao, chiến tranh , cướp bóc vượt ngàn dặm viễn du. Tơ lụa quý giá tới nỗi mà khi con đường này bị kẹt , Hoàng đế la mã đăng quang phải mặc áo cũ , Mệnh phụ phu nhân cho cháu nội tấm lụa làm của hồi môn...
Thị trường tơ lụa phương tây chỉ bớt sốt khi các cuộc thập tự chinh bắt đầu và con đường tơ lụa trên biển được mở vào 1005 thời nhà Tống . Thế kỷ 13 Người ba tư ( I Ran ) học được công nghệ lụa và giá thành giảm hẳn.
Dọc theo con đường này ( khoảng 7000 km ) nhiều đô thị của các quốc gia Trung á và Ấn độ phát triển, Tôn giáo, phát minh khoa học , văn hoá giao lưu trao đổi lẫn nhau thúc đẩy văn minh loài người. Nhà sư nổi tiếng thế kỹ 7 Trần Huyền Trang , quá giang con đường này . Ai đọc Đại đường Tây vực ký của trưởng đoàn tây du ( không có tôn hầu đâu nhé ) sẽ thấy rất thú vị và nhiều thông tin bổ ích .
Bản đồ về Silk Road
Thực ra Road silk có thể quy ước điểm đầu là Trường an ( Thiểm tây )  và nhiều điểm cuối. Hàng hoá xuất phát tại Tô- Hàng , bao gồm tơ lụa, lá trà, đồ gốm sứ tập kết tại các cửa quan , theo đà đội vào Tây vực . Phần lớn tránh sa mạc Gôbi , men theo Thiên sơn vào Bắc ấn độ. Qua nhiều trạm, vùng lãnh thổ, quốc gia , các chi phí đội lên khủng khiếp ( hàng trăm lần ). Một chuyến đi về suôn sẻ khoảng ba năm .Đời người chỉ cần ba chuyến là thành phú ông rồi , cầm vàng về Giang nam mua đất, xây nhà, cưới vài mỹ nhân , lâu lâu chém gió về giang hồ hiểm ác, về núi cao vực sâu đố ai kiểm chứng. Chỉ còn nhũng huyền thoại ly kỳ về chuyến lữ hành gian khổ, kích thích những trái tim trai trẽ lên đường.

Trung hoa chiến loạn hàng ngàn năm, sau thời Hán khoảng ba trăm năm gián đoạn, Nhà Đường phát triển rực rỡ, Trường An thành khoảng 1.000.000 dân, đô thị lớn nhất thế giới vào thời đó. việc khai thông buôn bán với các quốc gia phương tây được đẩy mạnh nhiều lần , nhu cầu tín dụng, thanh toán, bảo kê gia tăng . Theo chân các nhà truyền giáo Ba tư ( bái hoả giáo ), Ấn độ, Đông La mã là các thương nhân Do thái . Hình thái sơ khai của tiền trang ( ngân hàng quốc tế ) ra đời. Hoạt động của các tổ chức tôn giáo hải ngoại làm bình phong cho việc tìm kiếm thị trường và xúc tiến thương mại. Thày tế kiêm doanh nhân , một sự kết hợp tuyệt vời. Tư duy tài chính của người Do thái kết hợp với linh mẫn thương nghiệp của Hoa nhân sẽ kiểm soát toàn bộ mậu dịch đông tây. Tới thế kỷ 21 toàn cầu hoá điều này vẫn đang đúng, có vẽ như không thay thế nổi.

Một bức tranh cổ về Silk Road

Đường mạt, ngũ đại thập quốc, nhược tống... Road silk lại bị nghẹt . Phía bắc và Tây bắc trung nguyên là khiết đan và đảng hạng. Tình thế này kéo dài vài trăm nảm, đến nỗi cái tên China hiện nay thiết âm của Khiét đan , Kitai. Phương táy hiểu nhầm Trung quốc. Do không lên phía bắc được , chính sách biên mậu được áp dụng, Nhà Tống buộc phải phát triển thương thuyền. Các bến cảng Phúc châu, Tuyền châu, Quảng châu tấp nập thuyền buôn thế giới. Nhiều thuyền buôn , shipping ra đời, side tàu nhanh chóng tăng kích cỡ, Thuyễn hình máng xuất hiệnđời ( tào- tàu ) và từ đó dân Việt gọi là bọn tàu Ô.!!!
Thống kê hiện đại vào thời Tống nhân tôn - Triệu Trinh  xếp xòng của Bao Chửng. Thành biện kinh/ khai phong là đô thị lớn nhất toàn cầu thời Trung cổ. 1.500.000 dân , hệ thống thoát nước ngầm dài và lớn hơn hệ thống cống ngầm Pari của VíctoHuygo. Kim ngạch xuất nhập khẩu chiếm 70% toàn thế giới . Các quan nhân thời Tống quá trời tiền, hệ thống tửu lâu, nhà hàng khách sạn mọc nhan nhản. Một tháng thi hoa khôi một lần, Ngay cả Võ đại lang ( anh trai võ tòng ) bán bánh bao mà nuôi vợ Phan Kim Liên phủ phê luôn . Quá đã.
Lúc này thông đạo sang phương tây  hàng hoá không chỉ tơ lụa mà còn gốm sứ giang tây. Kỹ nghệ chưng cất rượu mạnh phát triển, yêu cầu vận chuyển hàng dễ vỡ tăng lên , kỹ thuật chất xếp tăng level ( chèn lót đậu xanh vào hàng vận chuyển xa ). Mọi chuyện cứ thế thuận theo..

Đi theo dấu tích của Silk Road

Vì quá giầu và quá sướng nên Tống nhân phải thua vào tay bộ lạc du mục, Kim, Mông cổ. Sau khi thống nhất hoa hạ , Hốt tất liệt đẩy việc giao thương đông tây trong đế quốc bao la của đại hãn lên hết mức . MR Marcopolo thương nhân Ý sau 23 năm bên TQ về châu âu mô tả TQ sự thật đến mức phải đi tù vì chả ai tin. Thập tự chinh kết thúc, thời đại hàng hải bắt đầu, lái tàu viễn dương không còn là đọc quyền của người Ả rập, đế quốc Mông cổ, phân liệt, tan rã . Nhiều quốc gia trung á biến mất, Chiến tranh tôn giáo bùng phát. Vai trò của Road silk đến hồi mãn cuộc. Trong bụi mờ của thời gian, các đô thành hoa lệ xưa nay chỉ còn là phế tích. Một chuyến hành trình dọc theo ti trù chi lộ , thăm lại những cái tên nổi tiếng như Đôn hoàng, Dương quan, ngọc môn, xamakan, ..sẽ là ước vọng biết bao tâm hồn hoài cổ. Trong thế giới hiện đại ( hại điện ) này , một chuyến đi, hành trình vào quá khứ trở thành xa xỉ  quá chăng ?
Hết hứng rồi, hy vọng bài sau viết cẩn thận hơn.

BBT:
Con đường tơ lụa là một kho tàng đồ sộ và là một nguồn cảm hứng vô tận cho nhiều nghệ sỹ đời sau. Mời các bạn thưởng thức THEME FROM SILK ROAD của Kitaro như một minh họa thêm cho bài viết của Khongthoike.  




Ảnh vui về Ngày của cha (Theo ngoisao.vn)

Chúc mừng các Ông Bố của KT26

Cách thể hiện khác nhau nhưng tình yêu của các ông bố thì đều bao la và vô bờ bến.


Bức ảnh ấn tượng của cả nhà

Thời gian thay đổi nhưng tình yêu của bố là không đổi

Bố con mình, mỗi người một cái kén

Giữ cẩn thận không bố đóng vào tay nhé!

Cố lên con trai, hãy là người đàn ông thật mạnh mẽ

Mát quá bố ơi

Này, đi đâu đấy?

Bố con nhà phóng viên

Cùng đọc báo

Siêu nhân bé bỏng của bố

Chỗ ẩn nấp an toàn

Giấc ngủ hai bố con

Xách con lên để đi cho nhanh

Bên gà bên con

Phút bay bổng

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

TỐT VÀ KHÔNG TỐT


Cụ già nói: "Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó".
***
 
Có một lữ khách trẻ tuổi tình cờ gặp một người lớn tuổi rất hiểu thiền lý ở trên thảo nguyên, anh ta hỏi cụ già: "Ông sống ở đây có tốt không?"
Cụ già hỏi ngược lại: "Quê hương của cháu như thế nào?"
Người lữ khách nói: "Tệ lắm, vừa bế tắc, vừa lạc hậu"
Cụ già vội nói: "Vậy cháu mau đi đi, ở đây và quê của cháu rất giống nhau".
Sau đó lại có một lữ khách khác đến, cũng hỏi cụ già câu như vậy, cụ già cũng hỏi ngược lại một câu như đã hỏi thanh niên trước, lữ khách mới đến trả lời một cách thâm tình: "Quê cháu rất tốt, đồng ruộng khe suối, cỏ cây nhà cửa, lại có người thân xóm giềng, đều làm cho cháu rất nhớ".
Cụ già bèn nói: "Ở đây cũng đẹp như ở quê của cháu vậy".
Có một người bên cạnh nghe như vậy cảm thấy nghi ngờ không hiểu, hỏi cụ già: "Tại sao cùng một câu hỏi giống nhau, mà cụ lại trả lời khác nhau một trời một vực như thế?"
Cụ già nói: "Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó".
Nhà thiền có câu: "Người trong lòng đầy bất mãn và trở ngại muốn đi tìm chỗ tốt đẹp để trở về nương náu, nhất định tìm không được; nhưng trong lòng tràn đầy tình yêu và sự đẹp đẽ mới có thể phát hiện được ốc đảo của chính mình. Điều này xem ra dường như là việc phức tạp huyền bí, kỳ thật chỉ là nói rõ một đạo lý: Trên thế giới không có sự việc gì là tuyệt đối, bất cứ tấm thẻ nào trong tay bạn cũng hoàn toàn có hai mặt trái và phải.
 
(Sưu tầm)

MỪNG SINH NHẬT VIỆT THẮNG 14/6


Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Một bức thư tình


truyện ngắn cực hay nghệ thuật sống đẹp 51deal.vn

Truyện ngắn hay 51deal.vn, chuyên mục Nghệ thuật sống – Một bức thư tình

Tôi nhặt được một chiếc ví ở hè phố. Khi tôi mở ví với hy vọng tìm được manh mối nào đó về người làm rơi thì chỉ thấy 3 đôla và một bức thư nhàu nát. Phong bì đựng thư đã rách và thứ duy nhất còn đọc được là địa chỉ người gửi. Bức thư được viết năm 1944, tức là đã 60 năm về trước.
Bức thư được viết bằng nét chữ con gái, bắt đầu bằng:”Anh Michael thân yêu”. Đọc thư tôi biết cô gái rất đau khổ vì mẹ cô không cho cô gặp Michael nữa, nhưng cô vẫn rất yêu anh. Cô gái ký tên là Hannah.
Tôi gọi tổng đài thử tìm số điện thoại của địa chỉ trên bì thư. Cô tổng đài bảo tôi đọc địa chỉ, rồi nói:
- Có một số điện thoại ở địa chỉ đó, tôi sẽ gọi giúp anh xem họ có muốn liên lạc với anh không. 
Tôi hồi hộp chờ cô nối máy. Một người phụ nữ trả lời máy. Tôi hỏi bà có biết ai tên Hannah không.
- Ôi – người phụ nữ ngạc nhiên – Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của một gia đình, họ có con gái tên là Hannah… Nhưng đã 30 năm rồi…
- Chị có biết họ chuyển đi đâu không? – Tôi vội hỏi.
- Tôi chỉ nhớ là sau đó vài năm, cô Hannah phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão…
Và người phụ nữ cho tôi tên viện dưỡng lão. Khi tôi gọi điện, một cô y tá nói rằng bà cụ đã mất, nhưng cô lại cho tôi số điện thoại của con gái bà cụ – Hannah. Một lần nữa, tôi gọi điện. Nghe điện là một phụ nữ, cô ấy nói rằng bà Hannah đã vào viện dưỡng lão rồi.
Thật ngớ ngẩn” – Tôi nghĩ – “Tại sao mình lại phải mất thời gian tìm chủ nhân cho một cái ví chỉ có 3 đôla và bức thư viết cách đây 60 năm cơ chứ?” Nhưng cuối cùng tôi vẫn gọi điện đến viện dưỡng lão, và đàn ông nghe điện nói: “Đúng là ở đây có một bà cụ tên Hannah”.
Lúc đó là 7h tối. Tôi hỏi liệu tôi có thể đến gặp bà cụ được không.
- Cũng được. Có lẽ bà cụ đang ngồi ở phòng xem TV .
Tôi lập tức lái xe đến viện dưỡng lão và bắt đầu thấy tò mò. Một y sỹ dẫn tôi lên tầng 3 gặp bà Hannah. Đó là một bà cụ tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu.
Tôi kể cho bà cụ nghe về chiếc ví và đưa bức thư ra. Ngay khi nhìn thấy bức thư, bà lặng đi, rồi thở dài:
- Con trai, lá thư này là lần cuối cùng tôi liên hệ với Michael.
Bà cụ cắn môi, đôi mắt đỏ lên:
- Chúng tôi đã rất yêu thương nhau. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ và mẹ tôi cấm tuyệt đối. Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Tôi vẫn thường nhớ tới ông ấy. Tôi đã không kết hôn. Vì không ai làm cho tôi quên được Michael…
Tôi tạm biệt bà Hannah. Khi tôi ra đến cổng, người bảo vệ hỏi:
- Đó có đúng là bà cụ mà cậu cần tìm không?
- Đúng, bây giờ tôi biết được cả họ tên của chủ nhân chiếc ví rồi! Tôi vừa nói vừa lấy cái ví cho người bảo vệ xem. Vừa nhìn thấy nó, người bảo vệ thốt lên:
- Ôi, ví của ông Goldstein! Chỉ mỗi ông ấy còn dùng cái ví cổ lỗ sĩ này thôi! Mà lúc nào cũng làm rơi! Tôi đã nhặt được hộ ông ấy đến 3 lần rồi đấy!
- Ông Goldstein là ai? – Tôi hỏi, tay bắt đầu run lên vì hồi hộp.
- Một ông cụ sống trên tầng 8. Tôi cam đoan ông ấy lại làm rơi ví khi đi dạo.
Tôi nhanh chóng quay lại và nhờ cô y tá đưa lên tầng 8.
Trong phòng đọc sách ở tầng 8, một ông cụ đang đọc sách. Cô y tá lại gần và hỏi có phải ông lại làm rơi ví không. Ông cụ sờ vào túi và thốt lên:
- Ôi, lại rơi mất thật rồi!
Tôi đưa cái ví cho ông Goldstein. Ông cụ thở phào:
- Đúng nó rồi! Tôi phải trả ơn cậu mới được!
- Không cần đâu ạ! Nhưng cháu xin lỗi là đã đọc bức thư trong đó… Cháu chỉ định tìm xem ai rơi ví thôi.
Nụ cười của ông lập tức biến mất:
- Cậu đọc thư của tôi?
- Nhưng nhờ thế mà cháu tìm được bà Hannah – Tôi vội “lấy công chuộc tội”.
Ông cụ mở to mắt:
- Hannah? Cậu gặp bà ở đâu? – Ông Goldstein nắm tay tôi – Tôi rất muốn gặp bà ấy. Kể từ khi không được gặp bà ấy nữa, cuộc sống của tôi như đã kết thúc vậy. Tôi thậm chí đã không kết hôn…
Tôi đưa ông Goldstein xuống tầng 3 – nơi bà Hannah ở.
Phòng xem TV chỉ còn một cái đèn nhỏ. Bà Hannah đang ngồi một mình.
- Bà Hannah – Cô y tá nhẹ nhàng – Bà có biết ông ấy không?
Bà Hannah chỉnh lại kính, nhìn ông trong vài giây, im lặng.
- Hannah, – Ông Michael thì thầm – Michael đây mà!
Cả hai người như lặng đi. Và họ nắm tay nhau.
3 tuần sau, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của ông Michael và bà Hannah.
Đó là một lễ cưới rất đẹp. Viện dưỡng lão dành cho họ một căn phòng riêng. Và nếu bạn muốn thấy một cô dâu 75 tuổi, một chú rể 79 tuổi mà vẫn yêu thương và chăm sóc nhau như “teenagers”, thì bạn rất nên gặp họ .
Arnold Fine
Theo:www.51deal.vn

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

NHỮNG ĐỨA TRẺ MANG HAI DÒNG MÁU (Chuti)


(Tinh thần ngày trẻ em 01/6 muôn năm!)
Thời buổi toàn cầu hóa, những đứa trẻ mang hai dòng máu trở nên rất bình thường ở Việt Nam. Vốn là đất nước Á Đông nặng nề quan điểm phong kiến, nhưng cũng do trải qua nhiều cuộc chiến tranh đô hộ đã sản sinh ra nhiều đứa trẻ mà một thời người đời hay gọi là “con lai”. Cái chủ quan và khách quan mâu thuẫn để người đời nhìn nhận vấn đề này mang nhiều màu sắc trái chiều.
Với ngu ý người viết, những đứa trẻ mang hai dòng máu ấy thời nào cũng vậy, phải được công bằng và trân trọng như bao đứa trẻ khác. Nhất  là khi ngồi tận nửa bán cầu mà cứ suýt xoa:”Sao diễn viên Mỹ, đứa nào cũng đẹp mê hồn vậy!” Nghe mấy ông di truyền học nào đó ngiên cứu và cho ra những khuyến cáo, kết luận nghe có lý: những người gần hệ mà lấy nhau, con cái hay bất bình thường, còn những người mà “gen” khác biệt thì hệ F-1 toàn xuất sắc, gom hết những cái hay, cái đẹp của phụ mẫu. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến nay, vẫn hay nghe xuýt xoa: “Sao đứa con lai kia đẹp vậy!” Về di truyền học đã là thế, nét đẹp của đứa con lai có lẽ còn được tôn thêm khi so sánh cái mẫu hệ sinh ra nó có gì đó không trơn tru, bình thường theo vốn dĩ miệng đời.
Nghĩ cũng tội, những con người sinh ra cái thế hệ đẹp di truyền cho đời thế mà nhiều khi vẫn bị miệng người soi xét. Đã có một thời, cũng với những đứa con lai luôn gắn với những tiếng miệt thị “con me”, “bà đầm” làm liên lụy tới cả họ hàng hang hốc nữa chứ. Đúng là miệng lưỡi không xương, miệng đời chát muối, cứ mang chuyện đời tư của nhà người ra mà phân tích, mổ xẻ, những lý do khách quan mang lại, những suy nghĩ chủ quan buông thả, để rồi ở cái thời hậu chiến nào cũng vậy, phim ảnh tuyên truyền, các cô bị lên án tuốt, vài cô được xem là ngoan cường vì nhiệm vụ cao cả, nhưng rồi cuối phim thể nào cũng cho hy sinh giữ khí tiết, để lại con cho gia đình, đồng đội chăm nuôi. Các nhà tuyên truyền , phim ảnh và các nghệ sỹ của chúng ta nghĩ mà vừa thâm, vừa nhân ái với cái đẹp, mẹ chúng sao cũng được, kệ! còn đứa nhỏ chả có tội gì, mà lại đẹp như tranh vậy, chẳng lý do gì không nâng niu!
          Nói người lại ngẫm đến ta, miệng đời đâu chả thấy, chỉ thấy mình đang mổ xẻ cuộc sống riêng tư nhà người ra chém gió trên diễn đàn lúc này. Thôi chót rồi, “bập, bập, bập” ba cái rồi xin làng xá tội, hứa với lòng ngày 01/6 phải có ít gió chém về trẻ con trên diễn đàn, đành liều kể cả bị ném đá!
          Nói vậy thôi, thời buổi toàn cầu hóa mà, Tây–Ta đụng nhau lộp cộp là gì! Đôi khi lại còn là mốt thời đại đấy chứ! Cũng hôm rồi trên diễn đàn, bạn mình phân tích, thời buổi này các hoa hậu, người đẹp, diễn viên, người mẫu phải sắm cho mình một anh chàng Tây, hay chí ít cậu Việt kiều nào đó, họ qua lại tương tác để tăng thêm “giá trị” của nhau. Thế rồi, tranh nhau lên diễn đàn giới thiệu về tình yêu sâu lắng sét đánh của mình với anh chàng Tây nào đó, những cử chỉ yêu thương vốn hợp với văn hóa phương Tây, nay xuất hiện đại trà hơn ở những phong cảnh và văn hóa thuần chất Việt Nam. Cái văn hóa nửa Tây, nửa Ta cứ tự nhiên xuất hiện và được truyền bá một cách không công nhưng hiệu quả bởi những người đẹp nổi tiếng Việt nam. Người Viết đã có lần dự một đám cưới Tây-Ta như vậy, sau chén rượu cảm ơn cha mẹ cô dâu theo phong tục Việt nam, nhạc Tây nổi lên, Chú rể ôm cô dâu, xoay tít, tà áo dài Việt Nam vốn mỏng manh và gợi cảm, nay theo tiếng nhạc tung bay trong gió tôn vẻ sexy quá độ của cô dâu Việt, được một vài vòng, cái khăn xếp đáng yêu như vương miện của vẻ đẹp kiêu sa Việt nam văng khỏi đầu cô dâu, những anh Tây bạn bè chú rể nhặt lên tò mò nắn nắp, bóp bóp nhìn mà thấy đã.
          Đó là những mối quan hệ trong giới nổi tiếng. Nhìn chung, theo các cô thì cuộc sống quả là hạnh phúc, các chàng Tây ga lăng, chiều vợ, yêu con, chỉ thi thoảng có cuộc chia tay sớm là do khác biệt văn hóa mà thôi… Còn một số những mối quan hệ của những người chưa nổi tiếng thì sao? Không biết có phải học theo để bằng chị bằng em hay do tình yêu nặng sâu sét đánh mà người viết từng chứng kiến những cuộc sống gia đình Tây-Ta để lại nhiều suy nghĩ mà ngày 01/6 này phải chia sẻ với diễn đàn.
          …Nơi chung cư đang sống, vợ người viết và mấy cô bạn từng không ngừng xuýt xoa khi chứng kiến một cảnh sinh hoạt khác hẳn văn hóa gia đình Việt Nam. Vốn dĩ lười biếng và thiếu ga lăng nên người viết cùng mấy ông đàn ông ta cứ phè phỡn cà phê, thuốc lá và chém gió, còn việc chăm sóc con là do các bà, đàn ông Việt, người chủ gia đình mà lại! Nhìn sang mấy ông Tây mà thấy mình mất điểm nhiều, cái tướng cao lồng ngồng, tưởng như vụng dại, lại rất thuần thục việc chăm sóc con. Trong khí đó mấy cô vợ Việt bàn kia thì cứ ngồi gác chân lên ghế, cà phê, cà pháo và thì thầm chém gió với nhau. Thật ngưỡng mộ, những đứa trẻ mang hai dòng máu thật xinh đẹp, một chặng đường rộng mở với sự chăm sóc và văn hóa giáo dục rất tốt của người cha Tây! Mỗi cuối tuần ngồi ngắm văn hóa gia đình Tây-Ta ấy mà thấy mình cũng mở mang và tiến bộ nhiều.
          Nhưng cũng tội, quen được chăm sóc, có những thời gian hơi dài dài, chắc chồng Tây đi công tác, chẳng được chăm sóc, các cô vợ mặt mũi mất ngủ sáng ra tập chung ể oải tám chuyện để mặc mấy đứa con lai xinh xắn nhếch nhác tự ăn, tự chơi. Những lúc ấy, tóc xoăn, da trắng và cái mắt xanh xanh cũng không che được chất Việt nam trong những đứa con lai ấy. Quả vậy, ai chả là người, mắt xanh mũi lõ hay da vàng mũi tẹt đều vậy, khác chăng cái văn hóa, giáo dục và môi trường sống sẽ quyết định tương lai của một đứa trẻ.
          Rồi một hôm tình cơ gặp thằng bạn KT-26,  rượu vào gió mới ra, buột miệng hé mở và rủ mình đến chơi với bạn gái mới “kiếm” được, miệng cười láu cá, nó bảo em cũng ở khu chung cư với mình. Tưởng nó đùa, hóa ra nó kể tường tận về cuộc tình phiêu lưu ấy: quen em ở quán bar quận 1, em đã lấy chồng, một ông người Pháp xịn, có vợ và con lớn ở bên kia, sang đây làm việc gặp nhau ở quán, tự cưới nhau nên vợ nên chồng. Nghe đâu ông Pháp cũng yêu mẹ con em lắm, thuê cho căn chung cư xịn, khi sang đây làm việc thì cùng về chăm sóc nhau và yêu thương con cái. Lúc chồng về nước, em lại đến quán bar kiếm tiền và chẳng chịu thiệt so với anh chồng Tây đang ôm vợ Pháp, em lại mời nó hay đứa nào cũng được về nhà chồng Tây thuê cho em để vơi bớt tháng ngày mòn mỏi đợi chồng.
Nói có sách, mách có chứng, nó mở facebook của em và số bạn bè chung sở thích để khoe những phút giây trên bar của cô bạn. Mình mới bật người nhớ lại hình ảnh mấy gia đình Tây-Ta lúc buổi sáng cuối tuần tại quán ăn dưới sảnh chung cư có nhiều người nước ngoài sinh sống. Đọng nhất là những đứa trẻ mang hai dòng máu xinh xắn trong vòng tay của người cha Tây chu đáo và cũng là chúng, một ngày khác khi người cha ở tận phương trời nào đó. Mong cho chúng cũng như mọi đứa trẻ Việt nam khác có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn trong niềm thương yêu!
HCMC – 03 JUNE 2013 - CHUTI