Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

THẰNG NÓI NHIỀU



“Mẹ cha cái thằng, Nó nói nhiều thật! Tao với thằng S. ngồi nhậu với Nó, con ấy nói từ lúc vào cho đến lúc trả tiển. Nhiều lúc kệ, mình chẳng thèm để ý đến nội dung chém gió, ấy thế mà Nó vẫn tỉnh bơ, cứ tiếp tục phát huy cái khả năng nói nhiều, chém gió phành phạch của Nó”
Nghe thằng bạn phàn nàn với một đứa khác về cái bệnh nghề nghiệp của mình, Nó cười vang như thể chính thằng ấy đang dính vào cái bẫy của Nó: “ Hahaha... Thằng này dân chuyên toán TP nhưng quả là của chuối, mày chẳng thông minh như người ta nghĩ về dân chuyên toán gì cả, nếu mà để ý tới người đối diện là ai, đánh giá lời nói của mình ra sao thì bố thằng nào dám nói! Tao nói nhiều chẳng qua bởi chính những thằng như mày, vì lúc ấy tao nghĩ mày là tảng đá, sóng biển, nói gì trước vách đá, trước biển thì thoải mái...!” Như được thể, đắc trí Nó lại tra tấn thằng bạn tiếp: “mày thấy mấy đứa MC không, những đứa nói nhiều chứ gì, mẹ cha chúng nó chứ, ngồi dưới có cả những bậc cụ, kỵ, cha mẹ chúng, mà mày thấy chúng gọi túa lua là các bạn cả là gì!?”...
Bó tay.com! Và đừng có dại mà chọc cái ổ kiến lửa bởi những câu hỏi đại khái như “sao hồi đi học, bạn đâu có nói nhiều vậy nhỉ!?”. Bởi sau khi nhận được những câu hỏi đoại loại như thế của mấy đứa trong lớp, như người ta Nó phải mất điện, tự hỏi về cái sự thay đổi của mình. Đằng này Nó lại thao thao bất tuyệt, đưa hết người hỏi đi đến lý do này rồi hoàn cảnh khác, cuối cùng thì chất lượng của câu trả lời ấy gần như bằng không, mà nhiều khi người hỏi lại đau đầu, bối rối vì những cái phản công hiếu thắng của Nó.
Quả thực Nó nói nhiều. Có lần Nó nghe một thằng kể lại, thằng ND trong lớp bảo lý do ít đi họp lớp bởi vì cái thằng HQ nó nói nhiều chết mẹ, có gì nó nói hết mẹ phần của người khác. Nghe vậy Nó lại thể hiện tính hiếu thằng và “lạnh” như Trương Phi của Nó: “Mẹ cái thằng củ chuối, không đi thì bảo là không thích, đằng này đổ lỗi cho cái lý do chẳng logic chút nào. Nó ngồi với tao, cùng với bọn VD, SC nhóm của nó, nó có chịu kém tao lời nào đâu....” Ừ, mặc dù Nó biết rõ ý cái thằng ND không phải thế, đưa ra cái lý do cho vui vui, chọc ngoái cái tính nói nhiều và hiếu thắng của Nó chút thôi, nhưng rõ rằng Nó vẫn bị kích động và cứ tưng tửng chửi chém như vậy, chả sợ đến tai làm người khác mếch lòng gì cả.
Cũng chẳng phải đợi đến khi bị chọc ngoáy thì Nó mới khùng lên như vậy, ngày cả trên cái diễn đàn mà lớp chúng Nó đồng lòng tạo ra, như thể đứa con tinh thần, một sân chơi chung cho mục tiêu kết nối và gần gũi. Nó vẫn cứ định kỳ nhảy vô sỏ xiên, bóng gió. Cứ nghĩ ai cũng rách việc và ăn cắp giờ làm việc như mình, thấy thiếu vắng bài vở hay comment là Nó thẳng thừng nào là trách nhiệm tập thể, nào là trách nhiệm với đứa con tinh thần mình sinh ra... Đúng là thằng rách việc và nói nhiều, mỗi người có một cách thể hiện tình cảm và xây dựng chứ, ai cũng như nó, nói nhiều, chém lắm thì cái diễn đàn này rách toang rồi còn gì. Vừa chửi xéo vậy mà chẳng động não, đằng này Nó lại gân cổ lên: “Đó, trên blog nọ, tay blogger bác sỹ đã nói, tình cảm người Việt mình đâu kém thằng Tây, nhưng quan tâm, yêu mà chẳng nói ra, bố ai mà hiểu nổi...!?”
Trong lúc mình đang trầm ngâm nghĩ suy về cái điều Nó vừa “rống” lên vậy, nhìn thấy cái đầu gật gật của mình, như thể cơn điên được kích thích, Nó lại lên nước hống hách hơn: “Đứa nào cũng bận, thế tao và ông TBT thì rách việc lắm sao? vừa vừa phải phải thôi chứ, bạn bè chơi thì phải bình đẳng. Bình đằng ở đây phải tính đến cả tình cảm và đối xử với nhau, với tập thể chứ. Như trường hợp của mày đấy thôi, theo dõi Blog thường xuyên, hay có nhiều ý tưởng hay ý kiến đến “riêng” tao, sao mày không chia sẻ trên diễn đàn. Rõ ràng là vậy, ông TBT làm thiệp sinh nhật, bạn bè chúc mừng, mày biết, mày vui, tại sao mày không có một lời cám ơn mọi người? Hay như cái thằng củ chuối X. kia nữa, tại sao khi người ta chúc mừng SN hay vẽ chân dung hắn, hắn lên cám ơn nọ, cám ơn kia... rồi sau đó mất hút chẳng bao giờ đối xử bình đẳng với mọi người là chúc mừng nhân dịp SN của bạn bè...!?”
Chẳng kiêng nể gì, Nó cứ thẳng tưng làm mình tối mày tối mặt. Đã thế trong cái cơn điên hiếu thắng, Nó chẳng ngại ngần xả tiếp vào mặt mình tất cả những bực dọc phát sinh. Nó cứ nghĩ ai cũng giống cái kiếp “mõ” của mình và ông TBT, đã là mõ thì đến nhà nào, góc nào cũng phải hò như nhau, đằng này Nó bảo mình trong tập thể cố gằng công bằng, đừng chúc người này, bỏ người kia hay chê người nọ, chừa người này. Rõ là thằng rách việc, hơi đâu giống Nó, tao thân với bạn tao thì tao chúc, tao mừng, hơi đâu mà vái vọng tứ phương, đúng là cái giọng điệu lý thuyết của thằng dở hơi: Trao nhau một chút niềm vui đâu cần phân biệt bạn nọ, bè kia, là mình thêm hạnh phúc..!
Sau một hồi mặt đỏ tía tai, chém gió lia lịa, Nó lại rơi vào trạng thái trầm ngâm, tội cho cái thằng giòn cười, tươi khóc. Nó nhẹ nhàng nhả lòng như con tằm nhả tơ vậy. Nó bảo, lũ chúng đã U50 rồi, cái tuổi này khó thay đuổi lắm, kể cả một thói quen nhỏ để mình vui hơn, mọi người xung quanh vui hơn, ấy vậy mà khó, chẳng ai thay đổi đượi ai. Nhiều lúc cũng bực, nhưng sau đó nghĩ thêm chút, tự thấy thương cho cái lứa cổ hủ chưa qua, a còng chưa tới. Với thế hệ a còng thì như thể chẳng có chi, sao lại khó thay đổi để thực hiện với cái lũ U50 của chúng vậy!?
Mình im lặng, như được sẻ chia và thông hiểu Nó dẫn mình vào cái trải lòng của Nó. Ừ, cũng lâu rồi, những 4 năm lận, 4 năm đứa con tinh thần của chúng ra đời. Đứa con được hun đúc và kết tinh bởi những cảm xúc bạn bè lắng đọng và bùng nổ ngày 20 năm gặp mặt của chúng Nó. 4 năm bắt đầu với sự thai ghén, ra đời và chăm nom, 4 năm của biết bao công sức và tình cảm của tất cả mọi người, 4 năm của giận hờn và yêu thương. Có lúc nọ, lúc kia nhưng xét cho cùng, đứa con 4 tuổi ấy của chúng xứng đáng là sân chơi tinh thần của tập thể, là niềm tự hào của bạn bè KT-26 chúng nó. Và mình cũng đồng tình với những trăn trở của Nó. Đúng rồi, đã là tinh thần, nó sẽ phụ thuộc nhiều vào tâm trạng và hưng phấn của mỗi con người, mỗi thời điểm. Cũng chẳng thể trách chút ít đầu voi đuôi chuột như Nó đã nhiều lần giận hờn và thẳng thắn, cảm xúc theo thời gian rất khó để giữ nó ở trạng thái luôn thăng hoa. Để nuôi dưỡng, tái tạo cũng như thăng hoa cảm xúc mới quả không dễ với thất cả mọi người trong cái tập thể lớn và nhiều cá tính của chúng nó...
Làm hết một lon bia, Nó phấn trấn trước con mắt tròn , mắt dẹt của tôi:
“Ta sẽ đưa đứa con tinh thần của mình về đúng cái chỗ đã sinh ra nó”
“Chưa hiểu...” – Tôi nghi ngại.
“ Này nhé, tình yêu đặc biệt là thế, ấy vậy mà mày có hay nghe nói về việc hâm nóng tình yêu không?” Nó cười khà khà, khoái trí và mường tượng ra những kế hoạch trong thời gian tới để “hâm nóng tinh yêu” theo như quan điểm của Nó. Để hâm nóng, để thắp lại ngọn lửa kết nối của chúng, đã biết bao lần với bao khẩu hiệu và lời thuyết trình, lúc nọ, lúc kia, âu cũng có tác dụng phần nào. Xong để làm mới đứa con tinh thần ấy, để nâng tầm kết nối của chúng lên một mức mới, chúng cần một cú híc mạnh hơn, cần sự bùng nỗ và lắng động như ngày 20 năm chúng đã tạo ra kết nối. Cũng chẳng khó như những khẩu hiệu và hùng biện kia, năm ngoái chúng đã dự định mà không thành, năm nay tinh thần háo hức của anh chị em lại tăng hơn trước. Nếu chúng kết nối và thăng hoa cái tinh thần và cảm xúc ấy của mọi người, chúng nó sẽ lại thành công như chúng đã từng gặt hái trong suốt ¼ thế kỷ kết nối vừa qua.
“Để tao lên diễn đàn kêu gọi anh chị em, nếu anh chị em đồng lòng , chúng ta bắt BLL KT-26 Việt Nam – Châu Phi – Châu Mỹ đúng ra làm mõ xin cho anh em ta...” – Nó cứ đi qua đi lại trong căn phòng toàn mùi chém gió và miệng thì không ngớt lẩm bẩm về BLL với cái tên dài thượt như thế....
Có lẽ Nó cũng thay đổi cái tôi của Nó thì phải. Nhưng cũng đừng hy vọng, cũng là Nó nói, cái U50 của chúng đã đóng đinh mất rồi, chẳng thể thay đổi. Thế cho nên, khi nghe mình kể về ý định của Nó, thằng bạn thân cùng lớp đã nói: cẩn thận đấy, kẻo mắc mưu Nó, khéo Nó dụ ra đó, gặp mặt rồi, Nó mới chém gió túi bụi vào mặt và lại có cơ hội ba mặt một lời thuyết trình về trách nhiệm với con cái, với tập thể thì bỏ mẹ!
HCMC – 29th MAY 2014 - CHUTI

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

CUỘC SỐNG ĐÂU CHỈ CÓ VẬY?




Hôm đầu tuần rồi làm việc xong với mấy VIP Nhật ở khu vực, tiện thể với một số đối tác “chính trị” gốc ở Thủ Đô tôi có một bữa tiệc nhỏ chém gió với đa thành phần lúc ấy. Hiển nhiên, dù quan điểm chính trị, xuất phát và quan hệ, lịch sử ra sao, nhưng chí ít tất cả người trong bàn hôm ấ , cả Việt – Nhật, cả Tư bản – XHCN, cả dân kinh doanh – các tổng nhà nước  hay cả Đảng viên  và quần chúng như tôi... chúng tôi theo như ngôn ngữ của dân bốc vác thì  là cùng liên minh hay tiếng Anh là “Alliance” .
Lúc say xưa chém gió, thấy nhiều quan điểm yêu nước hay đả phá chính phủ hiện thời được thể hiện, nhưng thú thật mấy cái chuyện “xưa như diễm” ấy chẳng lưu lại trong đầu mấy thằng rượu vào, lời ra cho lắm, nhất là với tôi, người có lẽ đứng ngoài Đảng phái và công quyền từ cái ngày cắm đầu đi làm thuê cho nước ngoài hồi nào rồi. Có lẽ lúc ấy, những cái thật đơn giản và cụ thể có lẽ dễ giải tỏa lòng người hơn, như thể dân Nam bộ lấy trà đá để chữa lửa rượu bia ấy mà. Thấy vậy, tôi nói với  2 VIP Nhật trên bàn: Tao đã qua Nhật, tao đã làm việc với chúng mày 23 năm, tao đã xem phim, đọc báo, nhưng có một điều làm tao thật sự lắng đọng khi chứng kiến tính hai mặt trong cuộc sống văn hóa của người Nhật. Tỷ mẩn trong kế hoạch đường dài, chậm rãi, nhẫn lại trong sự khẩn trương. Ví như khi tao đi vào quán của Nhật, đôi dày để mũi hướng vào trong, thì y rằng, nhân viên quán sẽ nhanh chóng đổi lại hướng mũi ra phía ngoài. Hỏi ra mới biết, Nhật là đất nước của động đất, 1 giây, và ngắn hơn nữa thôi có thể là cái sống hay chết rồi. Do vậy mọi thứ phải được chuẩn bị trước, ví như dôi dày, khi hướng ra ngoài, lúc gặp sự cố chì cần sỏ vào rồi chạy ra ngay, chứ chỉ vì mất 1 giây nữa để xoay đôi dày thì mạng sống có lẻ đã không được bảo toàn rồi. Đáng phục, một cái rất nhỏ để dành lấy một cái quá lớn trong tướng lai. Hay cái việc sóng thần năm nào, chỉ ở Nhật người ta mới thấy sự ổn định, trật tự và nhẫn lại khi đón nhận hàng tiếp tế, chống chọi với thiên tai và hỗn loạn.. Đâu đó ở Mỹ, Philippine hay đâu đâu đó là sự bạo loạn, cướp bóc và hôi của.... Thật trân trọng!
Cũng tự tin là mình hiểu văn hóa và con người Nhật, phong cách làm và chí ít trong cuộc sống cũng bị đôi chút ảnh hưởng bời người Nhật, ấy vậy mà tôi cũng nhẹ cả lòng khi nghe họ chia sẻ. Cuộc sống đâu chỉ có màu hồng, mà cũng chẳng phải lúc nào cũng màu xám. Cuộc sống là sự tiếp diễn và hai mặt. Luôn tồn tại hay hay , cái đẹp bên cạnh những cái xấu cái, cái dơ... Quan trọng là thái độ của mỗi con người, mỗi dân tộc tiếp cận nó mà thôi. Có lẽ sống trong một đất nước với nhiều rủi do động đất là vậy, chúng tao phải học cách tồn tại với nó, nó đã ăn sâu vào tiềm thức và trở thành một phản xạ có điều kiện như mày thấy. Do vậy, khi chúng tao đã làm hết sức, tai ương vẫn đến, chúng tao không hoảng hốt, dao động mà chấp nhận nó với tinh thần cầu tiến nhất. Như mày thấy, đã có những nghiên cứu, công trình ngay lập tức được triển khai để ngăn chặn những tổn thất lớn tương tự. Chúng tao bị tổn thất, chúng tao có đau khổ chứ! Nhưng chúng tao còn phải biết, bên cạnh cái đau khổ ấy, chúng tao cần phải làm cái gì nữa.
Trầm ngâm một lúc như thể thăm dò, ông bạn người Nhật nói tiếp: Có lẽ là phải là ý kiến chủ quan của tao, mặc dù tao rất thông cảm và chia sẻ với tình hình biển Đông, chúng ta là “alliance” mà! Qua các giao dịch với đối tác, kể cả trong công ty mình, tao thấy một sự chểnh mảng trong công việc, sự chậm trễ xảy ra liên tục, khác hẳn với thời kỳ trước, ở bất kể thời nào mỗi người đều phải sống và làm việc tốt chứ....! “Sorry, it is my own observation only!” , ông bạn Nhật không quên xin lỗi trước khi kết thúc một đoạn gió chém như vậy.
Có lẽ ông bạn Nhật nói đúng, cuộc sống của người dân Việt nam hiện tại đâu chỉ có thông tin, bàn tán về biển Đông? Chúng ta còn gia đình, công việc , bạn bè nữa chứ... Nói ra sợ bảo mất quan điểm, nhưng nghĩ lại thì tự tin hơn khi tự mình đã từng viết, yêu nước là yêu chính mình, yêu và làm tốt những cái xung quanh mình. Nếu vậy mình đâu có mang tội mất quan điểm trong thời buổi nhạy cảm cộng đồng này?
Thấy người nước ngoài nói về mình như vậy, đành ngoái cổ lại xem những bước chân vửa đi qua, thì thấy hơi chút chạnh lòng. Mình đúng là có cái tính bon chen và a dua thật. Cái gì cũng phải chen lên trước, nhìn thấy trước, phát tiếng vang đầu. Cả thèm, chóng chán, được thì không sao, chứ nhỡ thua thì đúng như là bánh đa gặp mưa vậy, ủi xìu xìu nhanh chóng!
Chả nói đâu xa, vừa rồi đây thôi, độ bóng đá nữ Việt Nam có cơ hội dự WC do Bắc Triều Tiên bị cấm vận. Nói phét gặp thời, kiểu làm ăn xổi ở thì là rõ mồn một. Trống buông, cờ mở.... ấy vậy khi thua rồi thì xỉu xìu xỉu. Thua ai chả buồn, nhưng ta phải làm gì chứ đâu chỉ có ngồi buồn để đợi xung rơi vào miệng một lần nữa?
Cũng ngay ở mình, với ngay cái sân chơi của mình thôi, xưa như diễm khi nghe ai nói là bận quá không có thời gian lên diễn đàn. Nói vậy mà tội cho cái diễn đàn, cái thời đại internet, smart phone cập nhật khắp nơi, xin lỗi kể cả trong WC vẫn chém gió với cộng đồng ầm ầm đó chứ. Có chăng do lâu, quên thói quen đến diễn đàn, đành để lúc nảo rảnh tìm đường lại. Đến cái thời kỳ Biển đông này nữa, ngoài cái việc bận, việc lo toan cuộc sống cố hữu của bản thân, nay thêm cái sự quan tâm lớn lao mang tầm cỡ quốc gia, khu vực thì đáng lo ngại cho cái diễn đàn của mình chẳng kém gì tình hình biên cương hải đảo bị xâm lăng vậy! Nói thật, tình hình nghe chừng căng thẳng lắm, như KTK nói, Tàu khựa vào đến ngõ rồi, chẳng ý tứ, bóng gió như hổi nào, giờ phải nói thật, nói thẳng luôn: ai cũng bận, cũng nhiều nỗi lo, lo nước , lo dân, nhưng cũng dành chút thời gian cho diễn đàn chung. Không may thì còn mấy lúc được chém gió, quan tâm đến nhau nữa đâu!? Với lại đây là đứa con tinh thần mà mọi người cùng mong muốn ngày 20 năm Đà Năng. Đã là con, thì phải có trách nhiệm với nó chứ. Sinh nó ra mà chả chăm lo thì có tội đầu voi, đuôi chuột mất. Thời buổi loạn lạc, chiến tranh, càng phải quan tâm tới con cái hơn kẻo tội, dễ thất lạc nhau.
Tình hình chiến sự căng thẳng, sống chết ra sao đâu biết, đành “tuốt tuồn tuột” thẳng thắn với mọi người, để học tập ông bạn người Nhật, cuộc sống đâu chỉ có những nỗi lo và bận rộn, cuộc sống còn có những sẻ chia, trách nhiệm và niềm vui, nỗi nhớ nữa chứ. Kiểu sống như mình bây giờ, thằng Tàu khựa nó dai dẳng lắm, kéo dài căng thẳng, mình không chuẩn bị, quay lại sau lưng ta chẳng còn gì!
HCMC – 22ND MAY 2014 - CHUTI

HAPPY BIRTHDAY THANH 23/5


Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

DÂN MÌNH DẠI THẬT!



Mấy ngày qua chúng ta được nghe nhiều về tinh thần yêu nước. Người viết cũng làm hẳn một bài về “yêu nước – yêu mình”. Đáng trân trọng và tự tôn dân tộc lắm chứ, khi mà đi đâu, từ anh lái xe, đến ông bảo vệ, từ bà lao công đến ông trí thức và doanh nhân, ai cũng nói về cái sự dã tâm của mấy thằng Tàu khựa, cái lòng yêu nước và truyền thống đánh Tàu của nhân dân ta.
Truyền thông đại chúng đưa tin tố cáo, người dân trong và ngoài nước mít tinh , biều tình, có cả tiếng nói đồng lòng của cộng đồng thế giới... Ấy thế mà thằng Tàu khựa cạnh ta nó vẫn ngang ngược thực hiện dã tâm lấn chiếm, trong khi đó cũng chẳng quên đổi trằng thay đen vu cáo rằng, chúng ta khiêu khích và xâm phạm lãnh thổ của Trung Quốc. Trời, hay thật, có đời ở đâu, thằng bé, yếu thế lại đi bắt nạt thằng lớn cơ chứ! Nghe mà thấy tức nghẹn tận cổ, nó cố làm cho ta uất ức đến chết đây mà, không thì tự mình chui vào cái bẫy của nó dăng gia. Cái gì không, chứ riêng cái khoản “vừa ăn cướp, vừa la làng” bẩn thỉu này thì người viết bái phục cái thằng Tàu khựa này.

Nhiều nhà phân tích hay và thấu tình đạt ý lắm về cái âm mưu, thâm độc của bọn Tàu. Cũng vừa nghe bài trả lời phỏng vấn của nhà thơ Trần Đăng Khoa, người đã từng là lính đảo, người từ bé đã được coi là thần đồng chửi Mỹ bằng thơ ca, người nổi danh là nói năng sắc sảo và cay nghiệt. Nghe nói về thằng Tàu khựa mà vừa thấy vui, vừa thấy nhục: “Bi kịch là ta ở cạnh ông bạn nham hiểm, và rất xấu tính “. Ông đưa ra dẫn chứng tình hữu hảo với 16 chữ vàng: “Ổn định lâu dài, hướng tới tương lai, láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện". Nhưng dường như người bạn láng giềng đã phản bội điều đó, dối trá một cách trơ trẽn… ông còn dẫn chứng cái Thác Bản Dốc, cái đảo Mạc Ca... cứ lơ là hở ra là bạn đớp. Ngang cẩu sực!

Còn bẩn thỉu và tiểu nhân hơn nữa, chả biết có phải không, những chuyện mà nhà thơ liệt kê vội ra như lái buôn Tàu mua mèo giá cao để chuột có đất sống phái hoại mùa màng, chuyện móng trâu giá cao để trâu chết hàng loạt, hay chuyện lái buôn Tàu khựa sang dạy dân mình cách làm “chè bẩn” bán cho họ, để đúng dịp Olympic Bắc kinh, trước mặt bạn bè, chúng mang ra đốt, để ngay sau đó ché ta đắp chiếu nằm nhà, hàng loạt doanh nghiệp chè Việt Nam phá sản....Đểu hết chỗ đều!

Nghe vậy mà thấy chúng đểu thật, mấy thằng Tàu khựa này bẩn hết chỗ bẩn. Mấy đồng nghiệp trẻ của mình nghe vậy thì cười típ mắt, cười ra cả nước mắt vì chúng chả tin được, sao thế kỷ 21 rồi mà còn tồn tại những loại người bẩn như thời trung cổ như vậy!? Chúng cười vì cứ tưởng mình da vàng xấu xí, thiếu tự tin, nay mới phát hiện ra mình còn “người” chán so với mấy thằng tàu khựa ấy. Sướng, nếu xét về sự so sánh tính người với bọn Tàu khựa!

Người viết cũng nghĩ như nhà thơ Trần Đăng khoa, cũng như tất cả dân Việt mình, cũng chia sẻ với nụ cười típ mắt của mấy đồng nghiệp trẻ, chưa trải nghiệm, chứng kiến lịch sử vế cái bẩn của bọn tàu khựa ấy. Nhưng xét lại, như ban đầu nói, vừa mừng lại vừa thấy nhục!

Bọn tàu khựa thực ra là người đấy, chúng nó là người 100% đấy. Chúng nó biết đồng lòng ấp ủ cái chung, kể cả là cái dã tâm xâm lấn. Đến cái dã tâm làm việc xấu, chúng nó còn đồng lòng được thì phải biết tính đoàn kết và dân tộc của chúng cao đến đâu! Chỉ tội dân ta, dai thật! Những người dân chân chất, biết một mà chẳng biết hai, thấy lợi trước mắt là theo. Ai đời đi đuổi mèo rước chuột về nhà, con trâu vốn là đầu cơ nghiệp của nhà nông ngàn đời vậy mà vì cái lợi nhỏ để rút móng trâu...? Nhiều câu chuyện chảy ra nước mắt ấy mới thất dân mình dại, đáng thương biết mấy. Chỉ vì hám lợi nhỏ mà bị chúng lừa, chúng chơi, mất đại cục... nghĩ sao mình lại bị nó lừa, hỏi sao mình lại kém nó!? Đáng thương người dân chân chất bao nhiêu, lại thấy trách cho những người có thẩm quyền phía trên người dân bấy nhiêu. Cũng vì cá nhân, cũng vì sự đớn hèn mà bưng bít thông tin. Bọn tàu khựa thì tuyên truyền để dân chúng hận Việt nam, chúng làm cho dân chúng tin là thằng nhỏ đi bắt nạt thằng lớn. Ấy vậy, với sự đớn hèn, chúng ta cứ phải đọc 16 chữ vàng như một con vẹt, để người dân lành, vốn mộc mạc đi hết vào cái bẫy này lại bước tiếp vào trò lừa kia của bọn Tàu khựa. Đau!

          Biết rằng chúng ta yếu, khi có kẻ bắt nạt, chúng ta phải la lên để kêu gọi sự đồng lòng và giúp đỡ của người khác, của cộng đồng. Chứ nếu ta mạnh, thằng Tàu khựa có ngang  ngược như vậy được không? Chỉ cần anh Nga Putin thôi cũng khác, tàu chúng mày (mới là tàu hàng thôi, chứ chưa phải tàu quân sự) chưa được phép của cảng, cứ thế chạy vào, anh ta làm cái “rầm”, tàu chìm nổi bụng lên, sau đó anh ra oai tập trận : “Vùng biển này của anh đấy, đừng có giã tâm!”. Ấy vậy, nhưng dân mình dại thật, cứ nghe ai xui là đùng đùng đứng dậy phá phách, cứ như thể mình là đấng tối cao hành đạo thay trời. Nói đùa: cứ bắt hết những thằng xấu, giả bộ yêu nước, kích động, hung hăng cướp phá, mang tất chúng nó ra ngoài giàn khoan Tàu khựa, xem chúng đánh được ai? đu giàn khoan được mấy hồi?  Thật đau lòng khi thấy một số công ty Nhật, hàn Quốc , Singpore, Taiwan, HKG ở Bình Dương , Đồng nai mấy hôm rồi bị đập phá, ở kính xe ô tô, hay cổng công ty đều có những bảng thông bao với nội dung tường tự: Chúng tôi không phải là Cty TQ, chúng tôi là Cty Nhật... Chúng tôi yêu Việt Nam, chúng tôi ủng hộ Hoàng Sa & Trường Sa là của Việt Nam....” Thật đau lòng, chúng ta đã đẩy bạn xa ta. Làm vậy,  người viết cứ liên tưởng tới kiểu “ép, bức cung” lấy lời khai vậy. Buồn thật!

          Dân mình dại thật, mắc mưu kẻ xấu, làm hỏng cái hình ảnh yêu nước của mình, làm xấu hình ảnh của chính mình trước cộng đồng và bạn bè quốc tế, những người chúng ta đang kêu gọi sự giúp đỡ và chia sẻ với ta... Dân ta lại mắc mưu một lần nữa. Tệ hơn, còn nhiều nỗi lo, vậy mà trong nhà ta tự làm rối ta. Chính trị bất ổn, kinh tế trì trệ, lấy đâu ra sức (cả tinh thần và thể lực) mà lâu dài cò cưa với mấy thằng Tàu khựa....? Hôm nay người viết đến cơ quan, nhận được nhiều câu hỏi từ các văn phòng trên thề giới về việc những nhà cung cấp lớn như Nike, Walmart... đã thông báo ngưng hoạt động trong thời điểm hiện tại. Một nỗi lo lớn hơn trong lòng người viết, gần nhất là sản lượng, doanh thu của chính công ty người viết sẽ giảm thiểu, và như vậy, bước tiếp theo là rút tàu khỏi tuyến Vietnam để giảm thiểu chi phí? Trên nữa, phản ứng dây truyền đến cả nền kinh tế của chúng ta khi người dân ào ạt rút tiền khỏi ngân hàng để mua vàng và đội giá USD lên cao, thị trường chứng khoán xuống dốc, đầu tư nước ngoài tranh thủ chiếm lĩnh thị trường....Đáng lo!

          Dân mình dại thật, lối sống a dua, bon chen, ai xui gì, lợi trước mắt là theo. Suốt đời làm con rối cho kẻ khác giật dây. Nghĩ cũng thấy tội cho chính mình. Đành phải làm lại thôi, muốn làm thế, muốn thay đổi cả một lối tư duy, văn hóa, cũng chẳng dễ, phải thay đổi cả thượng và hạ tầng, cả một hệ tư tưởng, dường lối và văn hóa. Dù có hơi muộn khi giặc đã tiến sát bờ cõi, nhưng còn hơn không. Để làm mới ta, làm ta mạnh hơn, để không dễ bị lửa như trước nữa, để ít kẻ dám ngang ngược bắt nạt ta hơn. Phải làm lại, từ việc nhỏ, từ cái trước mắt xung quanh ta, làm ta bới dại và khôn hơn trước mắt bé bạn và kể cà trước mắt kẻ thù của ta.

HCMC 15TH MAY 2014 - CHUTI

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

YÊU NƯỚC – YÊU MÌNH



Dân nước Viêt mình rất có tinh thần yêu nước!
Khi có gian nguy, tinh thần ấy lại được phát huy. Những ngày Đại tướng mất, mọi người xích lại gần nhau, những ngày biên cương hải đảo bị xâm lấn, triệu triệu một lòng, Tổ quốc trên hết!Ta rưng rưng với cảm xúc của anh lính nơi hải đảo, những dòng thơ mộc mạc đi thẳng vào trái tim của triệu triệu con người, nơi có lắng lo, nhung nhớ, nhắn nhủ và quyết tâm. Ta thấy sắc đỏ tung bay khắp các vùng miền, lan tỏa và cùng nhịp ở nhiều nơi xa Tổ quốc. Thấy yêu lắm sắc son màu máu thịt! Ta càng thấy vững tin vào sự ủng hộ của cộng đồng, ta cũng thấy vóc dáng non sông qua phát ngôn cứng cỏi và thấu lòng của người đứng đầu chính phủ trước đại hội đồng quốc tế. Ôi, đất nước lâm nguy, ta lại thấy yêu người!
Lịch sử ngàn đời, Tổ quốc trên hết, khi đất nước lâm nguy, non sông oằn mình, triệu triệu con dân nước Việt một lòng phất cờ đứng lên giữ nước. Chẳng kể già, trẻ, gái, trai, tinh thần yêu nước chả phân bì!
Qua nhanh cảm xúc hừng hực và khí thế cộng đồng, ta chợt nghẹn lòng lắng nghe tiếng biển, sự nhỏ nhoi yếu thế của chàng lính biển nơi hải đảo xa xôi trước giã tâm xâm lược bên ngoài. Quyết tâm lắm chứ, sẵn sàng hy sinh đấy chứ, đành nhủ lòng dùng tinh thần để bù đắp thiệt thua.
Đất nước ta là vậy, chiến tranh xâm lược đã thấm đẫm máu đồng bào trong hành trình dài của lịch sử, sự đớn đau tủi nhục của một đất nước nhỏ nhoi, yếu thế trong cộng đồng nhưng cũng không hề nhỏ ở sự quật cường và khả năng chống chọi. Hành trình dân tộc, lúc mạnh lúc suy. Thế nước mạnh, lòng dân cao, chả kẻ nào mà ta không đánh đuổi, chẳng thù địch nào dám quay lại nhòm ngó, lấn sân. Ta chỉ tiếc thế nước không giữ lâu, lòng dân nhanh vui song lại cũng chóng tàn, để rồi qua nhanh những phút giây hưởng lạc an bình, anh lính nơi biên cương hải đảo lại ngày đêm mượn sóng ru con bằng tiếng biển, để xương mau đồng bào lại thấm dẫm dất non sông.
Ta tự hào qua các cuộc chiến tranh xâm lược, kẻ thù nào ta cũng đẩy lui, ta tự hào các cuộc trường kỳ kháng chiến dẫn đến thành công, ta cũng hân hoan nghìn năm đô hộ mà chẳng bị hòa đồng… Nhưng chợt chạnh lòng khi bạn quả quyết chân thành, đất nước bạn chả chịu xích xiềng, kẻ thù sẽ bị đánh bật ngay biên cương bờ cõi, hay thế nước hùng cường chẳng kẻ thù nào dám nhòm ngó quê hương.
Ta giật mình cảm phục bạn hơn, tấm lòng non sông bờ cõi chẳng đợi lúc nhẫn nhục cùng đường, mỗi người chung tay xây dựng dất nước từ chính cá nhân mình. Cá nhân khỏe gia đình hạnh phúc cũng làm thế nước mạnh lên. Bạn yêu nước từ chính cái gốc yêu mình, yêu công việc được giao, làm tròn,  bạn đã trở thành người yêu nước. Yêu gia đình mình, cuộc sống hạnh phúc bình an, con cái trường thành phát huy cha mẹ, đó chính là cốt lõi của sự yêu nước, thương nòi.
Nhìn lại ta, ngày đêm vui chém gió. Miệng cũng hô hào đất nước non sông, công việc được giao lại quên mất ngay từ đầu. Bản tính đua chen chả nhường trên, nhịn dưới, phá luật tạo phe làm giảm sức mạnh cộng đồng. Làm việc cơ quan thì giờ giấc cup cua, nâng giá ăn chia tự giảm giá trị chính mình, mất tính cạnh tranh làm mạnh, thêm giàu cho kẻ địch. Chia bè, tạo cánh vì lợi ích cá nhân, tạo thế, chỉ đường cho địch phân chia, lợi dụng. Mất bạn, thêm thù đẩy vận nước đi tong…
Ta lại thấy, nơi gia đình chẳng hẳn là tổ ấm, tuy nhỏ nhoi nhưng là cốt lõi của cộng đồng. Cha mẹ hướng con chạy trường, chạy lớp, trọn ngành ra, để kiếm thêm rủng rình đồng tiền, thay vì khả năng, ước vọng tương lai lớn tầm kiến thức. Nhiều thầy cô thì qua lại bởi văn hóa phong bì. Những lời dạy non sông, đất nước, chẳng làm sao in thấm trái tim thơ dại của các học trò. Cha mẹ noi gương cho con rượu chè, chém gió. Facebook thâu đêm tẻ nhạt đời thường, cái đẹp, cái hay chẳng hề định hướng, tiền bạc khoe khoang, đàn đúm ăn chơi. Để sinh ra một thế hệ nhiều kẻ dở khóc dở cười, hạt gạo, mồ hôi vì đâu không biết, nghiện ngập, ăn chơi Bar đêm, đâu cũng tỏ tường. Thể trạng, tinh thần như vậy để gìn giữ non sông? Kiến thức ấy bao nhiêu đủ để Việt nam ta hóa rồng?
Ta cũng luôn miệng nói với bạn bè, dải dất Việt nam, chiếc nón lá mỏng manh thân thiện với mọi người, để một lần bạn đến, rồi sợ mãi về sau… Những cái nhỏ tưởng như nơi công cộng, đâu phải dễ dàng, mà đỏi hỏi văn hóa ngàn đời. Lấn trước, tren ngang, xả rác ngập tràn, điểm du lịch trở thành nơi nhớp nhúa, tê nạn ăn xin, trộm cắp hoành hành. Giá cả leo thang tính riêng cho bạn bè quốc tế, đồ lưu niệm thì qua quít chểnh mảng ăn xổi ở thì, như thể mang chính tên ta để giữa đường cho chân người qua lại, chẳng để bạn bè trân trọng chính bản thân ta. Còn nghe nói con dân người Việt, bước ra nước ngoài để lại tiếng chuông. Để đâu đó hôm qua nghe nói, bạn bắt mình ra một chỗ kiểm tra riêng. Kết bạn thâm giao cộng đồng ngày nay rất quan trọng, lúc khó, lúc đau bạn đưa tay hay có tiếng nói đồng lòng. Ta đã đẩy bạn ra xa ta, chỉ bởi những thói quen văn hóa không hòa đồng, những tật hư, thói xấu thiếu chỉ bảo ban đầu, cái ngày bập bẹ đến trường thầy cô và cha mẹ phải thật am tường.
Ồ, yêu nước giản đơn có vậy? Chính là yêu mình, yêu những cái quanh ta. yêu cái công việc hàng ngày ta hoàn thành trong lịch, yêu nụ cười, nước mắt và chia sẻ, cảm thông, yêu cái đẹp cái hay bại trừ cái xấu, yêu gia đình, bạn bè bằng cả trái tim. Mỗi sớm, mỗi ngày tạo một tình yêu và nâng ta lên một tầm cao mới, cho bạn bè nể trọng, kè thù tránh dèm pha. Tránh thói thường nhanh vui, chóng chán, xa bỏ một hồi sẽ tạo thói quen, để đến ngày tinh thần ta xuống dốc, quên mất những gì ta đã tao nên… Như vận nước , kẻ thù xâm lấn, đừng để ta nguôi bớt tình yêu ta!
HCMC- 13TH MAY 2014 - CHUTI