Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014
TÔI ĐI LÀM (T/g: Chuti)
(Phần III: Cạnh tranh, vùng miền và hướng đi mới- Nối tiếp “Tôi đi làm” I & II,
xin tiếp tục tự sướng!)
... Đôi chân tôi nặng nề bước về phía phòng MKT, vốn dĩ tôi không muốn! Không khí làm việc khẩn trương, chuyên nghiệp càng làm tôi choáng váng và lo sợ. Mỗi bàn làm việc là một nhân viên hào hứng giao dịch với khách hàng cả Tây lẫn ta. Ở dãy ghế phía ngoài, vài ông khách đang đợi vào làm việc, tôi rón rén tìm một cái ghế, ngồi xuống, tim đập thình thịch, chờ đợi....
“Nào, mời anh!” – Tôi giật thót khi ông phó phòng MKT gọi vào.
“Dạ, thưa anh, em là nhân viên mới, được Giám đốc bảo xuống gặp...”
“Giời ơi! Là nhân viên thực tập thì nói ngay đi, cứ ra vẻ như khách hàng làm tôi phải đón với tiếp, mệt quá! Hôm nay trưởng phòng đi vắng, kiếm cái ghế nào ngồi tạm rồi tính sau, giờ để tôi còn làm việc!” – Hắn làm một tràng, cắt ngang lời tự giới thiệu của tôi. Các nhân viên phòng MKT mỉm cười ái ngại cho cái dáng điệu thiếu tự tin của tôi. May lúc ấy có B, vào trước tôi nửa năm, hắn tầm tuổi tôi, chủ động: “Cậu vào bàn tớ mà ngồi tạm”. Tôi vội vàng theo B vào phòng trong, nơi có 3 cái bàn nhỏ, một cái bàn lớn với cái ghế to bọc da đen bóng. Tôi ngồi ở bàn của B, đối diện cái bàn to ấy, bàn của ông trưởng phòng, người Nam bộ, ngoài công việc ở công ty, ổng hay được mời hỏi thi tiếng Anh các thuyền trưởng, thuyền phó gì đó ở Cục Hàng hải. Một buổi sáng nặng nề, thời gian chậm chạp trôi trong sự chời đợi của tôi, và thời khắc diện kiến trưởng phòng cũng tới. Sau khi được tay phó phòng báo cáo qua về nhân viên thực tập, ổng bước nhanh vào cái ghế to bọc da đen nhánh của mình, vừa đi ổng vừa phun tiếng Anh rào rào, các nhân viên MKT cả phòng trong lẫn phòng ngoài ném vào tôi những ánh mắt ái ngại.
Tai tôi ù ù, sẵn tính nhút nhát, ít va chạm, cộng thêm vốn tiếng Anh thấp như vịt chặt chân, tôi không thể hiểu
ổng đang truyền đạt nhiệm vụ gì với nhân viên trong phòng cả. Ừ, chả phải việc của mình, tôi cứ gắn chặt với chiếc ghế của B, cúi mặt xuống cái mặt bàn lót kính trong suốt. Hình như mọi nhân viên khác cũng lo lắng khi nhận lệnh bằng tiếng Anh của ổng, tiếng ổng càng gay gắt, nhanh và to hơn...
“Anh trưởng phòng gọi cậu đấy, ra bàn gặp anh ấy đi!” – B tiến lại nói nhỏ,
mặt tôi xấu hổ đỏ bừng.
Sau buổi phỏng vấn tiếng Anh bằng đọc và viết, hôm nay tôi đối mặt với nỗi lo thực sự khi phải giao tiếp với một trong những người giỏi tiếng anh nhất cái chi Cục HH phía Nam này. Tôi rụt rè ngồi xuống ghế, xong cũng cố lấy lại tinh thần của chính mình và gợi lòng trắc ẩn trong ổng với sự yếu kém của bản thân: “Thưa
anh, em xin lỗi, tiếng Anh kém, giao tiếp chưa được, anh cho phép em nói...”
Hình như cá tính của dân làm MKT thì phải, cũng như buổi sáng với tay phó phòng, đến lúc này ông trưởng phòng cũng chẳng để cho tôi nói hết lời xin lỗi, ổng chặn họng ngay tắp lự, mà chỉ nói bằng tiếng Anh... Sau này mới biết, ông ấy nói tiếng Anh còn nhanh và luyến láu hơn cả bọn nước ngoài, sao mà hiểu? Mặt tôi cứ
đỏ bừng xấu hổ. Xấu hổ vì ổng nói gì, chửi gì mình mà vẫn lờ thinh, mặt cứ đờ đẫn như ngỗng gặp sấm mưa vậy.
Khổ thật, đến độ ông ấy đuổi ra tôi cũng không biết, cứ ngồi im. Đến khi B nhắc, tôi mới đứng dậy, quay về bàn. Sao cái bàn của hắn đã nhỏ, lúc này lại nhỏ đến vậy, chẳng che được bóng khuôn mặt tôi cúi gằm suốt cả buổi chiều hôm đó.
Tôi cứ ngồi vậy cả buổi trước con mắt thương hại của các nhân viên khác. Chả đứng lên, đi lại. Có phải vì xấu hổ quá hay không mà tôi mất hết cảm giác bình thường trong sinh hoạt, tôi cứ ngồi vậy hơn 4 tiếng đồng hồ....
Ngày thứ hai, thứ ba... không có gì thay đổi, vẫn một mình như thế, trừ lúc ăn cơm trưa ở phòng khách hay một hai lần vệ sinh, còn lại tôi vẫn lặng im soi mặt mình trên tấm kính lót bàn trong suốt của B.
Đến ngày cuối tuần, có lẽ ông trưởng phòng cũng cám cảnh, dịu lòng với hình ảnh đáng thương của một thằng Bắc kỳ như tôi, ổng gọi tôi sang bàn, lần này bằng tiếng Việt, tôi giật mình nhưng cảm động hết sức.
Ổng chia sẻ cảm xúc của tôi, ông chia sẻ với sự yếu kém của tôi nhưng không quên nói về nguyên tắc và đòi hỏi trong công việc, đỏi hỏi của cái nghề phải giao tiếp, và tiếng Anh ở đây quan trọng như thế nào. Nói tóm lại sau buổi được ổng sẻ chia ấy, dưới con mắt của ổng, tôi không thể làm Marketing được. Ổng dịu
giọng, làm tôi nghẹn hết cả lòng...
Gần một tháng sau đó, tôi sống trong trạng thái căng thẳng của 8 giờ làm việc. Tôi chả biết làm gì, học gì, thực tập ra sao. Ánh mắt ông trưởng phòng luôn soi chiếu ngang mang tai, càng làm tôi ngột ngạt và bức bách hơn. Đi lại đâu dám,có việc gì đâu mà phải đi lại? Đi qua mặt, ổng ngứa mắt lại tuôn ra vài tràng tiếng
Anh tra tấn cho đỏ cái mặt, cho đờ đẫn cái đầu tôi chứ sướng nỗi gì? May lúc đó, có B thông cảm với tình cảnh của tôi, thi thoảng sai đi photo cái “Booking note”, chạy sang phòng chứng từ xin số “Bill Of Lading” hay chạy sang phòng khai thác lấy thông tin tàu bè gì đó. Thi thoảnh, B sai đi chuyển hóa đơn, và nhận lại từ
khách hàng cái phong bì, phong bao khó hiểu nào đó. Những lúc ấy, tôi được giải phóng khỏi cái ghế nóng đôi chút trong suốt 8 giờ làm việc. Những phút giây quí giá, tôi được thư giãn, được thoát khỏi cái bàn gò bó, bưng bít và thiếu thông tin, tôi được nhìn sang các phòng ban khác, nơi có những thằng thực tập như tôi để mà ghen, mà tỵ. Đó cũng là những khoảnh khắc quí giá tôi được tiếp cận với thông tin, để được nhìn thấy những ánh mắt chia sẻ của lãnh đạo và nhân viên các phòng khác về tình trạng khó khăn của tôi. Những lúc ấy, mơ hồ nhận ra, tôi rất cần sự ủng hộ và giúp đỡ của những người đi trước, những cấp lãnh đạo phòng ban khác. Nhất là sau đó 1 tháng, ngoài tôi ra, phòng MKT lại nhận ra 2 nhân viên thực tập khác, người Nam bộ, nghe nói chỗ thân quen với ông sếp phòng. Khác với tôi, 2 người này được giao việc rõ ràng chứ không phải loăng quăng vô định làm đầu sai trong các công việc photocopy như tôi vậy. Rồi chẳng kịp tủi thân lâu, 3 chúng tôi được ông trưởng phòng giao chỉ tiêu kiếm hàng trong tuần để thể hiện khả năng...
Đúng là ổng đánh đố tôi, một thằng sinh viên mới ra trường, chưa qua thực tập, chưa biết chính sách bán hàng. Một thằng Bắc kỳ chưa thuộc đường từ chỗ ở đến cơ quan, không phương tiện đi lại, ông ném tôi ra đường bình đẳng với những thằng nhân viên mới nhưng là thổ dân đã từng đi làm trước khi vào công ty. Để rồi, tôi trở thành trò cười cho bất cứ ai trong công ty lúc ấy, “Ê! Thằng H xuống dưới bãi của công ty để đi “sales” hàng!” xét cho cùng, cũng chẳng gì là sai cả nếu tôi “sales” được hàng tài đây. Nhưng đằng này, thằng L con ông Cục trưởng lúc ấy, làm dưới bãi có người quen làm xuất nhập khẩu. Chỗ anh em nhờ vả, giới thiệu, cũng vì thương hại cái cảnh tôi, nó lu loa lên để mọi người trong công ty biết. Cái mặt bàn đã nhỏ, nay bé xíu sau cái vụ nực cười xấu hổ ấy, tôi chẳng biết dấu mặt mình đi đâu. Tôi lại thất bại một keo nữa và khẳng định thêm về sự cần thiết để tìm kiếm ủng hộ của mọi người và chủ động trong việc chuyển hướng tìm sự chấp nhận ở phòng khác, như khai thác chặng hạn, nơi mà lúc đầu tôi đã ước ao, ở đó có một trưởng phòng, người Hải phòng rất quí lũ thực tập chúng tôi. Công ty ngày ấy, một tuần có một chuyến tàu khai thác, nhìn thấy những thằng cùng đợt với mình lại được xuống cảng tung hoành, tôi thèm thuồng nhớ lại hơn 1 tháng thực tập khi mới vào công ty. Tranh thủ những lúc các anh bàn tán về sự cạnh tranh ở phòng MKT, tôi năn nỷ xem có cách nào cho tôi được theo xuống cảng ngày tàu về. Thương cái cảnh lận đận của thằng lính mới không quan hệ thân thuộc, anh trưởng phòng khai thác một lần tranh thủ nói với Sếp Tổng về trường hợp của tôi và xin chỉ thị cho tôi tiếp tục xuống bãi ngày tàu vào để học hỏi và hỗ trợ phòng khai thác thêm trong lúc thiếu nhân sự. Bước đầu, ý nguyện của tôi đã thành công,1 tuần một ngày, như trả hổ về rừng tôi lại được sống những giây phút khí trời tự nhiên sảng khoái, gặp lại mấy em gái kiểm đếm Nam bộ nhỏ nhẹ dễ thương, lại được chai bia nâng lên, đặt xuống ở mỗi buổi tổng kết làm tàu. Nếu tôi được làm việc và nhận sự chia sẻ của những người đi trước, khả năng ở lại công ty của tôi sẽ thêm phần chắc chắn, chứ không mông lung suất cạnh tranh với 2 nhân viên mới, chất Nam bộ và quen biết, tôi quyết tâm hoạch định...
Chẳng biết vì nguyên do gì mà ông trưởng phòng ghét dân Bắc kỳ đến thế. Không phải chỉ có tôi, trình độ kém ổng ghét đã đành, đến ông Sếp phó của công ty, ổng cũng ghét như thường. Ai đời cấp dưới dám ghét cấp trên ra mặt, nhất là ở cái công ty nhiều người Bắc, hai ông Tổng, Phó đều là dân Bắc kỳ chính thống.
Nhớ lần ổng đi vắng, thằng thực tập thân tín làm cái “Booking Note” xong, mang lên ông Sếp Phó công ty ký, đúng quá còn gì, thế mà khi về ông oang oang: “Hắn biết gì mà ký, lần sau nếu không có tao ở nhà thì đưa cho thằng P phó phòng ký nghe chưa!”
Có lẽ vì không khí ngột ngạt phân biệt vùng miền, hay vây cánh mới của Sếp trưởng mà Sếp phó và những cựu trào của phòng MKT cảm thấy bất an tới mức tìm cách phản thùng. Tọa sơn quan hổ đấu, tôi đứng ngoài quan sát và nhẫn nại chờ đợi một tín hiệu tốt hơn, tránh xa cuộc chiến mặc dù nhận thấy, tôi cũng là
một trong những chất xúc tác của cuộc chiến này. Tình hình căng thẳng ở phòng MKT chẳng kéo dài, Sếp Tổng đã ra tay kịp thời lập lại trật tự. Một buổi chiều, tôi được chính Sếp Tổng gọi lên:
“Anh được báo cáo, dưới phòng em không được hướng dẫn, giao việc, xong vẫn nhẫn nại như vậy là tốt. Vấn đề nhân sự dưới phòng, anh sẽ có hướng xử lý sau. Trước mắt để tránh căng thẳng, anh điều em sang phòng Nedlloyd. Ở đó có Ph, dân ngoại ngữ, em cố gắng học hỏi thêm”.
Thế là tôi rời phòng MKT sau khoảng nửa năm làm việc, 2 nhân viên người Nam bộ thì cũng người ở, người đi, ông trưởng phòng hơn một năm sau cũng ra khỏi công ty. Sau 10 năm có dịp gặp lại ổng ở một cương vị khác, đến làm việc, tôi hay đùa với nhân viên của ổng: “Không hiểu giờ anh H có khó với bọn em không,
chứ hồi đó, anh ấy nghiêm lắm, toàn nói tiếng Anh với anh trong giờ làm việc, mới vào, tiếng kém, anh chẳng hiểu mô tê ra sao, nên cực lắm!” Nghe vậy, ổng chỉ cười và nói với cô nhân viên trẻ xinh xắn đi tháp tùng ổng: “Cũng vì chú nghiêm khắc vậy, bây giờ anh ấy mới ngồi đây đại diện bên đối tác của chú cháu mình đó!”
Hứa là làm, Sếp Tổng đã can thiệp để mang trật tự lại cho phòng MKT, cái phòng tâm điểm và là đầu vào của công ty, cái phòng đỏi hỏi những con người nhanh nhẹn, sáng tạo và có kỹ năng giao tiếp tốt. Còn tôi, được phân xuống làm việc tại văn phòng đại diên của một hãng tàu Hà Lan. Ở đó chỉ có một đại diện của
hãng, trẻ trung, người Singapore và một người Việt, cũng từ nhân sự phòng MKT xuống từ khi thành lập, trước tôi khoảng 1 tháng. Hắn học ngoại ngữ, tiếng Anh ngang ngửa và được sự tôn trọng của ông trưởng phòng MKT. Một môi trường làm việc rất mới đang chờ đợi tôi....
HCMC – SEPTEMBER 04th 2014 – CHUTI
(.... Còn tiếp Phần IV: Giữa đường đứt gánh & cuộc tình với võ sỹ Samurai)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hồi đó tôi ở ngoài Bắc, nghe nói Chuti làm cho hãng tàu Hà Lan (Lúc đó mình là fan của mấy người "Hà lan bay" Rud Gulit, Van Basten, Rikard). Lại còn nghe nói hắn đi làm thắt cà vạt, mang giầy da. Nghĩ bụng đúng là oách thật, mình thì chỉ có Tết hoặc đám cưới mới đeo cà vạt đi giầy! Những thông tin đó đã thôi thúc mình vào Nam...
Trả lờiXóaTks KT.
Trả lờiXóaHảng này giờ mất tên rồi, nhưng thù thật tôi rất ấn tượng với cái logo màu da cam, hình đoạn dây thừng xoắn.... Rất đẹp. Kỳ sau sẽ chém kỹ hơn về anh này.
Còn về cà vạt, tôi thích món này đến giờ cũng vì môi trường làm việc y/c hồi đó. Còn đôi dày, một kỷ niệm đẹp, khi trước đây tôi chưa từng được đi dày da, hồi thực tập bãi, hơn 1 tháng, đôi dép tàu thàng bạn mua cho ngay lúc khởi hành, tàn tã, lên VP còn bị Sếp nhắc: Mai đi làm chính thức, em nhớ đi dày, ở VP không được đi dép.... Và tối đó, cũng vì đôi dày mà tôi say khướt... sáng sớm hôm sau mệt mỏi dậy đi mua đôi dày ở đường Hàm nghi trên đường tới cơ quan.
Ôn nghèo kể khổ kỹ thật :D
Trả lờiXóaNgười ta nói, ký ức giúp mình nhớ mình chính là mình không phải ai khác.
Ký ức của ông này rất bộn bề & ăm ắp. Tôi tưởng tượng sau này khoảng U80, ông ta sẽ hoặc ngồi yên như 1 pho tượng để chiêm nghiệm ký ức, hoặc nói liên tục về thời tao ngày xưa ấy chúng mày không biết đâu... ối lúc đó chỉ còn bà vợ U80 nghe thôi, lũ con cháu nó chạy mất dép ông ợ. Tranh thủ kể bi giờ là đúng roài he he... Ít nhất còn lũ Kt26 nghe ông cùng 1 số passer-by - fan hâm mộ ông (số này không ít ông nhẩy)
Tks TD.
XóaTôi chẳng dám tưởng tượng sống đến những U80 gì đó, nên được ngày nào, nhớ cái gì, tiện có diễn đàn, ôn nghèo kể khổ trước, biết đâu ngày mai ra sao? Tìm lại chính mình, còn ai nghe được, con cháu đứa nào chạy đi hay chạy lại, kệ, sớ thích của chúng mà!
Ngoại ngữ lúc nào cũng quan trọng, nhất là tiếng Anh. Chuti hồi đó mà đã giỏi tiếng Anh và lại có người giúp đỡ thì ko biết bây giờ con đường quan lộ thênh thang rộng mở đến mức nào nhỉ?
Trả lờiXóaTks Nhung,
XóaNếu tôi có quan hệ và biết cách sử dụng quan hệ, có lẽ tôi cũng có chút ảo tưởng con đường quan lộ rồi chẳng nên. Đàng này chẳng có, có củng chẳng biết sài, Tiếc!
Nếu tôi giỏi NN, tôi đả là kẻ làm thuê chuyên nghiệp tốt hơn bây giờ.
Chỉ sợ đến lúc U80 theo thói quen ông ấy lại ôn nghèo kể khổ với cháu , chắt là lúc tao đi họp lớp ở Đà nẵng, tao đi họp lớp ở vũng tàu. Khổ quá , mấy mụ già lớp tao lắm mồm nói tranh với tao, tao phải chiến đấu mãi mới thắng, mệt đứt cả hơi chứ không thể nhớ được quãng thời gian từ 1990 đến 2010 đâu.
Trả lờiXóaTheo môn con người hay trí nhớ học, càng về già, càng nhớ xa, không nhớ gần được. Cho nên tính thao thứ tự các ngăn nhớ, đến lúc mà nhớ về các mụ ờ Đà Nẵng hay Vũng Tàu , gần xịt, để kề cho con cháu thì phải là lúc... ngấp nghé miệng lỗ rồi...
XóaTiêu chí thời thượng " Tự Sướng "
Trả lờiXóaVấn đề bây giờ là " Tự khổ ! "
Tks KTK.
XóaThời buổi này, sướng khổ khó phân.
Chuyện vui nhé: ....Lâu vẫn muốn đi tu, khốn nỗi không được công khai ăn thịt. Ví cho được làm sư mà vẫn được công khai ăn thịt, thì ngày hè lấy nước nóng, dao bén cạo sạch đầu...
Trả lờiXóaChẳng cũng sướng sao!
... Đi tu, lâu không được ăn thịt. Ngồi nhai rau mà nghĩ là đang ăn thịt...
XóaChẳng cũng sướng sao!
...Đi vắng lâu ngày mới về. xa trông thấy cửa thành, đàn bà, trẻ con hai bên đường đều nói tiếng quê nhà...
Trả lờiXóaChẳng cũng sướng sao!
...Mình không phải là thánh, sao cho khỏi có lỗi.
Trả lờiXóaĐêm qua làm lén một việc. Sớm dậy áy náy trong lòng không yên. Chọt nhớ nhà Phật có phép sám hối: không hề giấu giếm điều gì cả là sám hối.
Nhận tự đem lỗi mình nói phăng ra cho tất cả khách quen khách lạ đều biết.
Chẳng cũng sướng sao!
... Áy náy thì ra chia sẻ với diển đàn, cũng thể như người đi đạo, có lổi ra xưng tội với cha, xọng!
XóaChẳng cũng sướng sao!
...Xem người ta thả diều đứt dây...
Trả lờiXóaChẳng cũng sướng sao!
...Trả nợ xong ...
Trả lờiXóaChẳng cũng sướng sao!
Hehehe,.. Mình thấy tự sướng của bạn có ý nghĩa đấy. Hy vọng mình cũng có thể được như vậy
Thử, biết ngay,
XóaChẳng cũng sướng sao!
Sẽ có ngày đẹp trời. Hãy đợi đấy
Trả lờiXóaNhất trí.
XóaDuyệt, đợi!
Hy vọng làm gì? làm thôi! (Just do it)
Trả lờiXóa2 bạn vờn nhau làm mình chóng hết cả mặt :D
Trả lờiXóaHehehe...
XóaPhải nói rõ là Thủy vờn làm Hà chóng cả mặt mới chính xác!
Đấy, chóng mặt cũng là cảm giác khác lạ, tự khổ đấy
Trả lờiXóaTùy cái chóng thôi, có cái chóng, sướng chứ!
Xóa