Buổi
chiều tối tại phòng chăm bệnh, sự đồng cảm đã làm các bệnh nhân và người nhà gần
gũi và chia sẻ hơn. Đợi cho người con gái của bà cụ ra khỏi phòng, người nhà bệnh
nhân giường đối diện hỏi vọng sang:
“Cụ
ơi, cô ấy là con gái hay con dâu cụ đấy?”
“Con
gái tôi đấy, cái tính nó giống bố, nóng nảy đến lạ, miệng cứ nhau nhảu với mẹ,
mặc dù nó quan tâm và chẳng nề hà bẩn thỉu, chăm sóc tôi như chị thấy đấy!”
Lúc
này, người con trai đứng nép nơi cửa ra vào mới cười cười:
“Đó,
thấy chưa, chỉ có mẹ hiểu và thương chị nhất, mặc dù mẹ khắc khẩu với chị chút
thôi” - Nói đến đây, người con trai trầm
ngâm một lát như muốn đong đầy thêm kỷ niệm xưa : “Chị biết không, ngày đầu chị
có cháu, công việc gián đoạn, lúc ấy chỉ trong cậy vào đồng lương anh rể. Biết
vậy, hôm mẹ đến thăm, thấy chị cứ đứng ở cửa nhà ngóng ngóng, chờ chờ. Mẹ đi thẳng
vào bếp, mở hết thùng nọ, nồi kia… Biết chị khái tính, không dễ nhận tiền của
ba mẹ khi đã về nhà chồng. Mẹ vội quay về, đưa ít tiền cho ba, bảo ba mang xuống,
nói là ba vừa đi họp phường, họp quận gì đó có cái phong thư bồi dưỡng, như thế
chị mới nhận…”
“
Chị biết việc ấy chứ, cũng chẳng phải khái tính, khái nết gì đâu, lúc ấy khó
khăn chung, nhất là ba mẹ và gia đình ta, chị sao nỡ…” – Người chị nghèn nghẹn,
mắt chị rơm rớm: “ Cậu à, chị hiểu mẹ lắm chứ, chỉ có những người như mẹ và chị
đã trải qua những nỗi khó khăn, nghèo đói thì có chăng mới cảm nhận được những
trạng thái cảm xúc ẩn khuất sâu thẳm bên trong của nhau mà thôi. Cậu biết tính
mẹ quá còn gì, sự tự trọng của một bà mẹ nghèo, thay bằng mẹ đi vay ngoài và
tìm cách trả sau, chứ chẳng khi nào mẹ hỏi con cháu chuyện tiền nong cả...”
“… Một năm sau đó, Cậu
đi xa, chị dâu lâm bồn, kinh tế dưới nhà càng khó khăn hơn. Chẳng hiểu anh chị
có dành dụm được chút nào cho việc sinh nở này không, nhưng có lẽ việc chi tiêu
ăn uống phụ thuộc vào chút lương hưu trí của ông bà, mẹ chẳng còn đồng xu nào
khi chị dâu lâm bồn….”
“… Sáng hôm ấy, anh đạp
xuống báo tin chị dâu đã trên bệnh viện sinh cháu. Chị vội vàng sấp ngửa đạp xe
lên bệnh viện. Chẳng quên lục ngăn kéo …Tội quá, chị chỉ còn đúng 4 ngàn đồng!
Ngậm lòng cầm 2 ngàn, để lại 2 ngàn cho bữa trưa cơm rau cho cháu. Lên đến bệnh
viện. Ở cổng, họ bán xôi theo bát, bát 2 ngàn thì họ ghi số 2, bát 1 ngàn thì họ
ghi số 1…. Chỉ có 2 ngàn, chị cứ mua 2 bát ghi chữ số 1, chuyện gì tính sau!
Đưa cho chị dâu một bát ăn cho nhanh về sữa, bát kia đang chờ đưa cho anh trai
có thêm sức lo cho hai mẹ con.”
“Lúc
này, mẹ muốn về nhà chuẩn bị cơm nước cho con dâu. Hồi ấy mẹ còn đi được xe đạp,
chị nhanh nhảu đưa cho mẹ chiếc vé gửi xe…Thoáng thấy chút tần ngần của mẹ, chị
chột dạ, không hiểu trong túi mẹ có tiền không? Chị liền đi theo, tội thật, lúc
ấy trong túi chị chẳng còn xu nào cả…”
“…Một
hình ảnh không thể phai nhòa trong ký ức của chị, mẹ đứng nơi cổng ra, tay mân
mê cái vé xe chỉ với giá 5 trăm đồng thì phải, ánh mắt mẹ cứ đánh qua trái,
đánh lại qua phải, chắc mẹ đang tìm kiếm ai đó quen quen trên dòng xe qua lại tấp
nập buổi sáng trước cổng bệnh viện…”
“Chị
vội vàng quay lại chỗ bà bán xôi sáng, cái bát xôi mang chữ số 1 được đổi lại 1
ngàn đồng…. Khi chị đứng dậy, lúc này mẹ đã quay về phía trong và thấy được
hành động của chị với bát xôi sáng ấy… Hai mẹ con chẳng nói gì với nhau cả, tay
mẹ run run cầm 1 ngàn đồng, vào lấy chiếc xe đạp, vội vàng xa dần cái cổng bệnh
viện...”
Ánh
đèn điện trong bệnh viện đồng loạt được bật lên giúp không gian người ốm bệnh
viện nơi đây thêm sáng sủa và ấm áp hơn…. Hai chị em không nói thêm câu nào nữa.
Bà cụ lúc này mắt đã nhắm lại, chắc bà đang dần đí vào giấc ngủ, rất cần cho những
người vừa qua cuộc đại phẫu thuật….
HCMC
07th APRIL 2014 - CHUTI
Một thời để nhớ và một thời để quên! Gian khó sẽ làm cho hạnh phúc ý ngĩa hơn!
Trả lờiXóaNgười ta nói rằng Mẹ với Chị lớn là hai người phụ nữ yêu thương và lo cho mọi người nhất nhưng cũng hay cãi nhau nhất. Nhà tôi cũng vậy!
Trả lờiXóaTks KT,
Trả lờiXóaBài viết tặng bà chị , cũng là chút động viên tới bả vất vả mấy tuần rồi.
Thật là cảm động tấm lòng và tình cảm của người mẹ, người chị! Trong gia đình sống cùng nhau trong thời kỳ khó khăn cho đến tận bây giờ khi cuộc sống của mọi người trong xã hội đều đã được tốt hơn thì mãi mãi vẫn ko thể quên được những chân tình đó. Nó làm ta ấm lòng mỗi khi nhớ lại. Mỗi người sẽ lưu giữ những tình cảm của gia đình anh chị em như một hành trang theo bên mình trong suốt cuộc đời.
Trả lờiXóa