HAI MẸ CON
…“Lại nghe mấy con mồm thối chọc tức rồi
về dày vò con cái, tiền tôi đưa là tiền làm đĩ đấy, mẹ sống bằng gì, lũ thối mồm
kia có nuôi nổi mẹ không?”
Hương thổn thức trong đêm, tay khư khư
bọc giấy báo buộc kỹ càng và cuốn sổ ghi chép cũ. Chả biết bên trong là gì mà
lúc chợt tỉnh mẹ lập cập giục bằng được phải về lấy. Lục tung cái va ly quần áo
cũ, chưa kịp xem, quay lại bệnh viện, Nó gục xuống tay bà tổ trưởng dân phố khi
biết mẹ đã được chuyển xuống nhà xác. Giờ này hôm qua, vừa vào cửa, mẹ đã chát
chúa. Nó biết bà cũng buồn lắm, từ hồi về con hẻm nghèo này, bao con mắt thương
hại cứ ngó nghiêng gia cảnh thiếu đàn ông, mẹ bạo bệnh lúc Nó mới lên 5…Nó cũng
chẳng vừa, chu chéo với mẹ suốt… May hôm nay, vắng khách, thấy số điện thoại lạ
của bà tổ trưởng, Nó còn nghe mà về kịp lúc mọi người xúm vào đưa mẹ đi cấp cứu.
Lúc này, sao Hương muốn được nghe cái giọng trì triết của me…! Nó vội mở cuốn sổ,
lật nhanh từ đầu đến cuối…
“…Ngày… Bố Nó đột ngột tìm được nhà. Khi
thấy ảnh con chụp năm học hết cấp, ổng hấp tấp phóng xe đi mất. Con ơi, không
phải vậy…! Mong Nó sớm ngộ ra mà bỏ cái nghiệp chướng này. Tổng Nó đưa 130,900,000đ,
thêm 2,560,000đ tiền rửa bát, dọn nhà, để mai góp cho Nó làm lại...”
ĐỂ DÀNH
Ở một phòng hồi sức, ba bốn người con,
trai gái đủ cả đang chăm cụ bà nằm bệnh:
“Đúng rồi, Bu ăn khỏe như vậy con cái
mới an tâm chứ. Cậu nhớ nhắc Bu uống thuốc đúng giờ đấy!” Giọng tháo vát của
người con gái khoảng 50 tuổi, chắc là con cả của bà cụ:“ Nào Bu đưa thuốc con
xem hôm nay uống ra sao rồi?”
“ Thôi, Bu tự lo được con cứ đi làm kẻo
muộn”- Bà cụ năn nỷ.
“Không được, đưa con xem!” - Cô con
gái cứ xăng sái, bà cụ lập cập kéo vội cái gối, mấy viên thuốc văng ra từ chiếc
khăn mùi xoa: “Trời ơi, Bu chẳng thương con thương cháu gì cả, thuốc để hết bệnh
mà Bu không uống, biết lúc nào khỏi để con cái yên tâm đi làm…!”
Bà cụ vội vã thanh minh: “Bu có uống
chứ con, ở đây đầy đủ, Bu để dành một ít lúc về nhà không có Bu uống sau mà…!”
“Trời! Bu ơi, để dành cả đời, giờ Bu
còn tiết kiệm cả sức khỏe và bệnh tình vì chúng con nữa sao Bu…!?” Cô con gái
ôm lấy mẹ, người con trai lẳng lặng bước ra khỏi căn phòng có 4 giường bệnh.
CON SẼ ĂN..!
Trời tối sẫm, gió mùa Đông Bắc tràn về,
cái kẻng báo ca bằng quả bom trước phòng bảo vệ nhà máy thêm sừng sững lạnh ngắt
làm Thanh giật mình. Chân thoăn thoắt của cô nữ sinh cùng gió Đông hướng về khu
tập thể công nhân cuối nhà máy. Chỉ còn vài thợ trong xưởng, hôm nay mẹ không làm
ca đêm, chắc giờ lại lạnh mình ngóng Thanh ở cửa. Thanh vội rảo bước, bố hy
sinh ngoài chiến trường, mẹ thầm hứa nuôi nấng Thanh nên người.
Bước qua cánh cửa gỗ khép hờ, mọi lần
mẹ vẫn đứng ở đây, hôm nay không thấy, Thanh lo lo… Đúng rồi, rét về, cái bệnh
thấp khớp lại làm khổ mẹ, sáng mẹ còn ho nặng giọng nữa, Thanh lao xuống bếp… Ánh
sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, khuôn mặt mẹ nhợt nhạt, đôi mắt hốt hoảng, miệng mẹ
lắp bắp. Thanh nhìn xuống, tay mẹ run run với chiếc chày giã cua dính máu…
Thanh hốt hoảng: “Ôi, con gà trống của
em Tí nhà cô Lan sao lại ở đây? em Tí thương nó lắm!” Cái chày rơi cộc xuống đất,
Thanh nín lặng, ngước về phía sau… Khuôn mặt mẹ bất động, Thanh nhoài người ôm
chặt đôi vai mẹ đang rung: “Mẹ ơi, không sao, con sẽ ăn mà mẹ!”
HCM DEC 17TH 2012 CHUTI
Tks Chuti!
Trả lờiXóaTác giả hình như mới đi "thực tế" về?
Toàn những chuyện cười ra nước mắt!!
Thanks KT,
Trả lờiXóaVừa đi thực tế gần 1 week về. Thấy bài dài của Vecente, tôi đua bằng mấy mẩu ngắn cho vui.
Đang định nói thì ô Khoa đã nói rồi, đúng là đi "Thực tế đó. Ta cứ đảo ngược trình tự bài của Y thì biết, chỉ có đảo qua đảo lại chút để che mắt thôi: Vợ đi làm từ sáng tới tôi, y ở nhà chăm con, thằng nhỏ lại lười ăn, giục mãi nó chẳng chịu ăn lại sắp đến giờ vào viện thăm mẹ cô bạn gái cũ nằm viện do trọng bệnh, thế rồi y về nhà muộn và bị vợ la....
Trả lờiXóaPhải thừa nhận y có đầu óc tưởng tượng phong phú thiệt, có tài chắp nối các sự kiện qua khảo sát thực tế. Cũng giống mình.Nhưng tôi thua Y vì Y viết nhanh quá, hay là "thực tế" của mình kém Y?
Hehehe...
Trả lờiXóaNhạc nào cũng nhảy, thấy gì cứ "nhét" lên Blog, đọc chán thôi!
Cũng như "Hắn", các chi tiết cốt lõi đều có thật, có những chi tiết lâu còn đọng lại, có những chi tiết mới thấy hôm qua, thêm động lực từ bài viết của bạn, thêm chút mắm muối vào, đảo đảo, trộn trộn trên lửa nóng nóng một chút...Và đúng như "Hắn", gắn trí tưởng tượng trinh thám vào một chút... Ta có "tác phẩm" ngay!
Tôi đọc thấy khó hiểu quá, nhờ Chuti giải thik thêm ở mẩu đầu - hai mẹ con.
Trả lờiXóaThanks TD,
Trả lờiXóaChịu khó nhé, Chuti tôi "lắp ghép" mà...
Biết đâu người đọc lại cho tác giả một cốt truyện hay theo con mắt người đọc nhỉ....
À quên tôi đi thực tế, quên mất cuối tuần rồi không về kịp tham gia giải golf của cảng ông Tiến tồ chức... Tiếc. Nhưng cũng phải sorry ông bạn Tiến Lùn, mải thực tế mà quên lịch, không xác nhận lại được, xin lỗi nhé, bữa nào ông tô chức tôi-ông thôi nhé, không nhiều khách hàng, tôi ngợp mà quên cả lịch!
Trả lờiXóa